Bạn Nhỏ Ơi! Anh Tìm Thấy Em Rồi
“Mày không thể chết được…. Cố Quân mày phải sống để tìm em ấy.” Cố Quân tự nói với lòng, hắn phải thoát khỏi căn mật thất ăn thịt người này.
Hắn phải sống để tìm lại bạn trai nhỏ của hắn.
Bàn tay đầy máu của hắn yếu ớt chạm vào nút xác nhận mật mã qua màn, cánh cửa không cách nào mở được kia thế mà lại từ từ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào nhất thời làm mờ tầm mắt hắn.
Cố Quân từ từ khép lại hai mí mắt sớm đã nặng trĩu theo tiếng hô vang lo lắng của các đồng đội tạm thời bên ngoài. Trong một khoảng khắc nào đó nhìn vào ánh sáng ngoài kia, hắn có ảo giác dường như người hắn luôn tìm kiếm đang ở bên ngoài chờ đợi hắn.
Người yêu của hắn….. Lục Nhiên.
--------------\=-------------
Cách đây 1 năm Cố Quân từng có một cuộc sống hạnh phúc, được làm điều mình thích, có được người mình yêu. Chỉ vì thế giới khốn kiếp này đột nhiên xuất hiện thứ tự xưng là hệ thống tận thế, cướp đi tất cả mọi thứ của hắn, kể cả người nọ.
“Cố Quân, em mang nước đến cho anh đây.” Chàng trai đang đến có gương mặt thanh tú, tươi sáng rực rỡ như ánh mặt trời, trên mặt cậu chàng còn có thêm một cặp kính cận gọng tròn đáng yêu. Cậu ấy nở một nụ cười thật tươi chạy về phía hắn.
Cố Quân vừa kết thúc ván đấu đã vội tìm kiếm hình bóng bạn trai nhỏ, vừa nghe thấy tiếng cậu trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn đã hiện lên ý cười. Những nữ sinh đang trộm liếc hắn thấy vậy liền đỏ mặt, chỉ là có cho tiền họ cũng không dám đến gần hắn.
Cả trường đều biết Cố Quân có một cái đuôi nhỏ, là thanh mai trúc mã của hắn, cũng là người hắn yêu nhất. Rất nhiều người thích hắn âm thầm kiếm chuyện với cậu ở sau lưng hắn nhưng đều bị Cố Quân phát hiện ra rồi dạy cho một bài học. Từ đó về sau không ai còn dám lại gần hắn nữa, dù có thích họ chỉ để trong lòng.
Bởi vì hắn đã nói: “Tôi không quan tâm bạn là ai? Thích tôi hay vì một cái gì khác tôi mặc kệ, đụng tới em ấy thì dù là ai tôi cũng trả đũa mà thôi."
"Tôi không cần ai thích tôi cả, chỉ mình em ấy là đủ rồi.”
Lục Nhiên trong ánh mắt ganh tị, ngưỡng mộ của một đám nữ sinh đi đến vụng về lục tìm khăn giấy trong chiếc cặp nhỏ ra lau mồ hôi cho hắn. Cố Quân cười cười khom lưng xuống để cậu dễ dàng lau hơn.
Lục Nhiên nhận thấy tầm mắt của mọi người đang nhìn về phía mình thì đỏ mặt, vội lau qua loa cho hắn đã muốn rút tay về.
Cố Quân không để bạn nhỏ nhà mình phải xấu hổ, hắn lấy mấy tờ khăn giấy trong tay cậu vứt vào thùng rác rồi kéo tay cậu rời khỏi sân.
Cậu cũng ngoan ngoãn để hắn dắt đi, chả bao giờ đưa ra lời phản đối nào.
Ánh nắng chiều phản chiếu lên bóng hai người họ, Cố Quân đạp xe chở Lục Nhiên về nhà. Trên đường về hắn nhỏ giọng hỏi về một ngày đi học của bạn nhỏ, ngày đầu tiên cậu tách khỏi hắn.
Lục Nhiên nhỏ hơn Cố Quân 2 tuổi nhưng hai người lại được chơi cùng nhau ngay từ khi còn bập bẹ đọc bảng chữ cái. Mẹ hắn vì không chịu nổi cuộc sống bên ông chồng vũ phu đã chọn ly hôn dẫn theo hắn dọn đến khu phố nhỏ có giá phòng thuê khá rẻ. Từ đây Cố Quân có một cái đuôi nhỏ đeo bám theo sau mình luôn miệng gọi anh trai.
Lục Nhiên là hàng xóm nhỏ của hắn, do mẹ cậu cũng chỉ có một mình nuôi con nên hai nhà thường xuyên qua lại giúp đỡ lẫn nhau, hắn cũng bị nhóc Lục Nhiên coi như người bạn duy nhất mà bám víu đến cùng.
Ngoài mặt hắn lạnh nhạt tỏ vẻ không quan tâm nhưng vẫn luôn thầm thích được cậu nhóc gọi là anh trai.
Họ cứ thế lớn lên cùng nhau. Cố Quân không biết từ khi nào đã thích cậu, mà Lục Nhiên cũng vậy, cậu thích anh nhưng lại ngại không dám nói.
Cố Quân cảm thấy hắn chưa đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm cho tương lai của họ, mãi cho đến năm hắn 17 tuổi, mẹ của hắn phải vào viện vì căn bệnh ung thư não nhưng lại không thể cứu chữa, cùng ngày hôm đó mẹ Lục Nhiên cũng bị tai nạn giao thông mà qua đời. Hai đứa trẻ chưa hoàn toàn trưởng thành phải nương tựa lẫn nhau mà sống, hắn cũng không do dự nữa chọn ở bên chăm sóc lo lắng cho cậu với tư cách là một người bạn trai.
Lục Nhiên vì không còn người thân mà ngày càng ỷ lại vào hắn, ngoan vô cùng. Hai người một người cố gắng học tập lo các công việc nhỏ trong nhà, một người vừa làm vừa học để lo cho gia đình nhỏ của họ.
Cố Quân vốn rất thông minh nhưng thành tích học tập của hắn lại vô cùng bình thường, một phần do phải đi làm, một phần vì hắn chẳng quan tâm đến nó cho lắm. Hắn vào một trường cấp 3 gần nhà học tạm, Lục Nhiên ban đầu cũng học tại đây cùng hắn nhưng vì giáo viên khuyên cậu chuyển trường để có thể có được kết quả tốt hơn trong kì thi đại học nên Cố Quân mới không đành lòng để cậu chuyển đi đến trường khác học, không học cùng hắn nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên…. chỉ mới là ngày đầu tiên thôi hắn đã thấy nhớ cậu đến phát điên rồi.
Ngoài mặt luôn nhẹ nhàng mỉm cười nói đùa cùng bạn nhỏ nhưng nội tâm hắn đã sớm muốn kéo cậu vào lòng ôm thật chặt không cho nhóc con rời xa mình nửa bước.
“Anh ơi, em đói quá!”
“Được anh mua đùi gà cho em.”
Bạn nhỏ sau lưng ngay lập tức cười thật tươi rồi lại như nhớ ra gì đó mà đáng thương nói: “Nhưng anh ơi, bọn mình không còn nhiều tiền để ăn nó đâu ạ, về nhà em nấu mì cho anh nhé!”
Cố Quân thở dài, hắn buông một tay vươn ra sau xoa xoa đầu cậu an ủi: “Anh lãnh lương rồi, bạn nhỏ có thể an tâm ăn đùi gà.”
Lục Nhiên nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên ôm eo hắn càng chặt liên tục khen hắn: “Cảm ơn anh, bạn trai em là giỏi nhất, không ai giỏi bằng anh hết.”
Cố Quân ngay lập tức trêu cậu: “Mua được đùi gà cho em là giỏi à!?”
“Không ạ! Anh làm gì cũng giỏi hết.” Lục Nhiên chân thành đáp lại lời trêu chọc của hắn khiến Cố Quân chỉ biết mỉm cười hạnh phúc.
Tiểu thiên sứ của hắn chắc chắn là cục đường thành tinh, chỉ có như vậy mới lí giải được vì sao mỗi lần ở gần cậu hắn lại thấy thế giới này ngọt ngào, ấm áp đến vậy.
Cố Quân chở cậu đến cửa hàng gà rán mà cậu thích, hắn để bạn nhỏ ở đó trông chiếc xe đạp cũ kĩ của họ còn mình thì vào bên trong mua gà.
Đây cũng là quyết định khiến hắn hối hận nhất mãi cho đến tận bây giờ.
Trong lúc chờ đợi qua lớp cửa kính mờ, hắn thấy Lục Nhiên đang chăm chú nhìn hắn, nhận thấy ánh mắt người kia hướng về phía mình cậu liền cười vui vẻ vẫy vẫy tay. Cố Quân bật cười nhưng rồi trước mắt hắn lại biến thành một mảng trắng xóa, ánh sáng trắng khiến hắn đau đớn nhắm chặt hai mắt, khi mở mắt ra lần nữa bóng hình nhỏ nhắn của Lục Nhiên đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại chiếc xe đạp cũ ngã xuống ở nơi đó.
Trái tim Cố Quân giật thót, hắn đẩy hàng người đang bàn tán ồn ào về ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện sang một bên, chạy vội ra ngoài nhưng giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp mọi nơi đã khiến bước chân hắn chững lại.
[Tân thế giới kích hoạt, chào mừng những thành viên còn lại còn tồn tại trên Trái Đất.]
[Các bạn có hai lựa chọn: Một là trở thành người chơi chiến thắng và thực hiện được một nguyện vọng. Hai là chết ngay lập tức.]
[Hãy đưa ra lựa chọn cho số mệnh của chính mình.]
Đôi mắt Cố Quân đỏ bừng, hai tay hắn nắm chặt lại thành quyền nhìn chằm chằm vào chiếc cặp bị rơi trên đất của Lục Nhiên.
“Nhiên Nhiên, em đang ở đâu?”
[Cố Quân đã đưa ra lựa chọn của mình.]
[Chúc mừng người chơi Cố Quân đã thành công trở thành người chơi thứ 789 tiến vào trò chơi.]
[Hoàn thành ba màn chơi bạn sẽ được thỏa mãn một nguyện vọng và được trở về Trái Đất an toàn.]
[3…2…1]
[Phó bản bệnh viện Vân Sơn mở ra….]
Cố Quân bị tiếng chuông báo thức làm cho hắn choàng tỉnh khỏi cơn mơ, hắn lại mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó. Đầu Cố Quân nhói lên từng hồi, hắn khó chịu vỗ vỗ đầu mình một chút mới bật người dậy vệ sinh cá nhân sau đó đến phòng huấn luyện chiến đấu.
“Chỉ còn một phó bản nữa thôi.” Chỉ cần hoàn thành phó bản này, hắn có thể thực hiện nguyện vọng của mình rồi.
Mang em ấy trở về.
Tác giả có lời muốn nói.
Hố mới đây mọi người ơi, đây là bộ đầu tiên mình viết chủ công có hơi không quen chút nhưng viết chủ thụ theo cốt truyện này hơi khó hihi, thật ra nó cũng không khác nhau là mấy đâu.
Bộ này chỉ nói về 1 phó bản duy nhất nên sẽ ngắn thôi, mình nói trước là công chỉ thuộc dạng người chơi giỏi hơn mọi người một chút không phải là mạnh nhất, thụ là bé đáng yêu và đặc biệt hiền nên ai muốn một bé thụ cường thì sẽ không tìm thấy trong bộ này rồi, ẻm thông minh nhưng không cường nha,nhưng không cường không có nghĩa là nhu nhược nên mọi người yên tâm nè.
Updated 20 Episodes
Comments
/Định Hà Thiên iu bl/
Ai nói dị bn???
2024-11-17
1
Tạ Hàm Mạt
Vân tông chủ đi đâu đâyy:))
2024-10-09
1
Cưng🐥❤️🐿
Đã chọn gì đâu đã đụng vào đâu
2024-08-26
1