Ngày cuối tuần đã đến, buổi sáng hôm ấy, Nhất Thiên thức dậy từ sớm, cậu đứng trong phòng thay đồ với những chiếc giá đồ đầy ắp quần áo. Nhất Thiên chống cằm đừng nhìn xung quanh một lượt.
*Nên mặc áo phông hay là sơ mi nhỉ? Mặc quần nào cho hợp? Đi gặp chị ấy phải bảnh một xíu thì mới có ấn tượng tốt về mình được chứ*
Nói rồi, cậu chọn một chiếc áo phông trắng rồi phối với chiếc sơ mi màu xanh đại dương, làm tôn lên làn da trắng của cậu. Một chiếc quần đen nhẹ nhàng và đôi giày thể thao trắng, đúng chuẩn phong cách của một thiếu niên trung học. Cậu cẩn thận chải mái tóc rẽ ngôi của mình và đứng trước gương gật đầu.
*Đúng là đẹp trai...mình hồi hộp quá*
Phía bên này, Tâm Như cũng đang vội vã chuẩn bị cho cuộc hẹn đầu tiên của mình. Đôi tay ngọc ngà đang vuốt mái tóc mượt mà tựa tơ lụa. Xong, cô mở chiếc tủ trắng nhỏ bên góc tường và lấy ra hai bộ váy, một chiếc kiểu liền và một bộ gồm áo và chân váy. Cô ngắm nhìn hai chiếc váy một hồi rồi quyết định cầm hai chiếc váy chạy ra hỏi mẹ.
-Mẹ ơi, mẹ thấy cái nào hợp với con hơn ạ?
Bà Cao đang uống nước thì giật mình, nhìn Tâm Như lần đầu ăn diện với tâm trạng hí hửng, bà cười nói.
-Tiểu Như của mẹ đây là đi hẹn hò sao?
Tâm Như ngơ ngác , mặt đỏ phừng phừng ngại ngùng trước từ “hẹn hò”. Cô lắp bắp giải thích.
-Đâu có, con đi gặp bạn thôi mà, mẹ mau chọn giúp con đi mà /ánh mắt cầu khẩn/
-Ừm ừm...hẹn hò thì nên mặc váy liền đi, mẹ thấy chiếc màu trắng kia rất hợp với con đó, Tiểu Như.
-Mẹ! Con đã nói là không có hẹn hò /đỏ mặt/
Lúc này, phía Nhất Thiên, đột nhiên cơn đau đầu của cậu tái phát một lần nữa, Nhất Thiên giật mình ngồi sụp xuống đất ôm đầu của mình, khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt,đổ đầy mồ hôi hộ. Cậu nắm lấy mái tóc vừa được chải chuốt gọn gàng rồi gắng gượng đứng dậy tới hộp thuốc. Cậu vội lấy một viên thuốc giảm đau rồi uống nó. Sau khi cơn đau dịu xuống, Nhất Thiên lại sửa sang lại đầu tóc rồi chuẩn bị đến điểm hẹn.
Tại địa điểm đã hẹn trước “quán Sky Coffee”, Tâm Như đã đến địa chỉ theo đúng hẹn, cô chọn một bàn ở góc khuất rồi ngồi xuống chờ Nhất Thiên tới. Chiếc váy trắng nhẹ nhàng thướt tha, với mái tóc đen óng mượt cùng đôi giày trắng làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết của một thiếu nữ 18, tâm trạng bồi hồi, trái tim ấy không tự chủ mà tăng nhịp đập, hai má cô ửng hồng khi nghĩ về hình ảnh của Nhất Thiên.
Đợi được 30 phút, cô sót ruột nhìn đồng hồ đeo trên tay thầm nghĩ.
*Bé con trễ 30 phút rồi. Lần đầu gặp không lẽ cho mình leo cây?*
Lúc này tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp không gian yên tĩnh ấy, Nhất Thiên chạy tới với khuôn mặt đẫm mồ hôi và có chút đau đớn. Cậu chạy đến bên cạnh chiếc bàn ghi số 32 như Tâm Như đã nói trước đó, bàn tay vừa đặt vào cái lưng ghế cao che khuất khuôn mặt Tâm Như vừa gọi.
-Chị...
*Bụp
Chất giọng trầm ấm vừa vang lên thì bị ngắt bởi tiếng ai đó ngã xuống. Đó là Nhất Thiên, căn bệnh đau đầu của cậu ấy tái phát trước đó, gắng gượng chạy đến gặp người mình mong chờ, cậu đã không trụ được mà ngất đi.
-/Giật mình/ *B ..bé con sao? Tiếng gọi “chị” và cả giọng nói ấy*
Tâm Như giật mình bởi tiếng gọi, cô quay ra thì thấy chàng trai khôi ngô tuấn tú đang nằm tĩnh lặng dưới đất. Cô hoảng loạn đứng dậy đỡ Nhất Thiên vừa luống cuống hỏi.
-Là em sao? Em làm sao vậy?
Cõng Nhất Thiên trên vai, cô không nghĩ ngợi gì đưa cậu ấy rời khỏi quán, cố gắng bắt xe đưa Nhất Thiên tới bệnh viện gần nhất. Cô lấy điện thoại Nhất Thiên gọi cho bố mẹ của cậu ấy tới.
-Alo, thưa bác, bác là mẹ Nhất Thiên ạ? cậu ấy vừa bị ngất xỉu, cháu đang trên đường đưa cậu ấy tới Bệnh viện Z
-Bác đến ngay!
Cúp điện thoại, mẹ Nhất Thiên chạy tới chỗ chồng đau lòng khóc rồi kéo ông ấy đi tới bệnh viện
Mẹ Nhất Thiên : Hàn Bích Lâm
Bố Nhất Thiên: Triệu Kiến Quốc
-Ông à, Nhất Thiên sảy ra chuyện rồi. Chúng ta mau tới bệnh viện Z /khóc/
-Bệnh của nói tái phát rồi? /Vội ra lấy xe/
Không lâu sau đó họ đã có mặt tại bệnh viện, hốt hoảng chạy đến nơi mà Tâm Như đã nói qua điện thoại.
-Thằng bé sao rồi bác sĩ? /đồng thanh/
- Cậu ấy cần phẫu thuật gấp nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng.
Hiện nay thiết bị tại nước ta chưa được tiên tiến. Anh chị có thể đưa cháu ra nước ngoài chữa trị. Tôi đã kê thuốc giảm đau cho cậu ấy, anh chị không cần lo lắng
Nghe thấy cần phẫu thuật gấp, Tâm Như giật mình không tin vào tai mình.
*Cái gì? Nguy hiểm tính mạng? Tại sao? Lần đầu gặp sao em lại sảy ra chuyện vậy bé con?*
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tâm Như trở nên tồi tệ, cô đau lòng, khuôn mặt cô tái xanh khi nghĩ về Nhất Thiên đang nguy kịch.
Ông bà Triệu đã biết việc Nhất Thiên bệnh cũ tái phát. Ông Triệu cảm kích, còn mẹ của Nhất Thiên thì ngồi sụp xuống, bà rất lo lắng cho con trai của mình.
-Cảm..cảm ơn bác sĩ
/Ôm mặt khóc/ - Con trai tôi...huhu
Tâm Như nhìn họ sót thương, cảm giác càng khó chịu hơn nữa, cô rưng rưng nước mắt, nhưng không thể khóc, sợ sẽ làm ảnh hưởng tới mẹ Nhất Thiên hơn.
Updated 32 Episodes
Comments