Nhật Ký Kẻ Sát Nhân
Ngày 11 tháng 5, tôi đang cảm thấy vô cùng chán ngán nên sẽ bắt đầu viết nhật kí từ hôm nay. Mục tiêu của tôi là phải viết hai trang giấy một ngày, mong rằng cuộc đời tôi sẽ đủ thú vị để duy trì việc làm này.
Là một kẻ thất nghiệp, tôi vô cùng nhàn rỗi. Nhớ lại lúc còn làm việc, mỗi sáng đều phải thức dậy từ sớm, đánh răng rửa mặt rồi ăn vội buổi sáng. Sau đó thì phải nhanh chóng lái xe một quãng đường dài để tới nơi làm việc. Cặm cụi, cần mẫn cả buổi sáng, đến trưa chỉ kịp ăn vội lấy sức và nghỉ ngơi trong vòng một giờ đồng hồ, tiếp đến lại phải tập trung vào công việc đến tận tối. Lại chạy một quãng đường xa để về tới nhà, ăn bữa tối rồi tắm rửa và nghỉ ngơi. Không lâu sau đó lại tới giờ đi ngủ và cứ thế lặp lại một vòng tuần hoàn.
Công việc khiến tôi rơi vào trạng thái tê liệt và không còn nghĩ được gì khác. Cuộc đời trôi qua như một cỗ máy được lập trình sẵn. Tôi cứ thế mà sống qua ngày.
Giờ đây khi không có gì để làm, tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống, về quá khứ, hiện tại và tương lai.
Nhìn về quá khứ, tôi là một kẻ mờ nhạt, không có gì nổi trội. Từ nhỏ thì tôi đã không nhận được kì vọng nào, nhưng cũng không khiến ai thất vọng, một con người bình thường theo đúng nghĩa đen. Kết quả học tập của tôi luôn ở top giữa, học ở một trường trung bình. Thậm chí khi lên đại học, tôi cũng học ở một trường đại học bình thường và tốt nghiệp loại khá. Sau đó tôi tìm được công việc ở một công ty tư nhân tầm trung, làm một số công việc cơ bản thông thường.
Thời gian làm việc tại đó tuy khiến tôi tê liệt nhưng cũng làm tôi thấy vui, tuy nhiên tôi lại không thể tiếp tục làm việc tại đó nữa. Tôi đã chuyển chỗ làm vài lần nhưng đều nhanh chóng gặp chuyện và mất việc. Cho đến lần này thì tôi chính thức bỏ cuộc, không muốn cố gắng nữa. Hiện tại của tôi là một chuỗi ngày tuyệt vọng. Ba mẹ tôi đều muốn sau này tôi sẽ thành công hơn, không còn là một kẻ trung bình, nhưng xem ra tôi đã khiến họ thất vọng khi trở thành kẻ thất bại.
Nghĩ về tương lai, tôi cũng không biết mình phải làm gì. Tôi không muốn lại phải chật vật tìm kiếm công việc, làm như một cỗ máy và bị vứt bỏ khi không còn cần thiết nữa. Nhưng tôi không thể cứ sống như thế này, tôi cũng cần có tiền để sống. Có lẽ tôi cần phải làm một số công việc tự do, nhưng chết tiệt thật, chuyên môn của tôi lại không phù hợp với loại công việc đó. Số tiền kiếm được còn không đủ để ăn một bữa một ngày. Tôi cũng đã nghĩ tới việc hoạt động nghệ thuật như vẽ tranh hay viết văn. Nhưng có một việc không bao giờ thay đổi, đó chính là tôi quá bình thường. Lúc nhỏ tôi từng học qua lớp mỹ thuật, giáo viên không có gì để chê tôi cả, nhưng cũng không có gì để ngợi khen. Ai lại bỏ tiền ra mua một bức tranh bình thưởng. Tôi đã dựng một sạp vẽ tranh chân dung ở phố nhưng lại bị một kẻ khác chiếm mất địa bàn. Hắn vẽ tuy không quá đẹp nhưng lại có nét riêng khiến khách hàng thích hắn hơn và tôi phải nhanh chóng biết điều mà rời đi. Sự nghiệp viết văn lại càng thảm thương hơn khi mà những gì tôi nhận lại được chỉ là những bản thảo bỏ đi. Nhà xuất bản đã bảo với tôi rằng cốt truyện của tôi quá bình thường, câu từ bình thường, văn phong cũng bình thường nốt. Thế là việc hoạt động nghệ thuật cũng thất bại.
Nhìn vào tủ lạnh, chỉ còn một ít trứng và bơ, cùng một số mì ăn liền là số lương thực còn lại mà tôi có. Nhìn vào ví của mình, nó cũng thảm thương như chiếc tủ lạnh của tôi.
Làm tạm một ly mì để xua đi cơn đói, tôi lại nghĩ về việc làm sao sống đến ngày mai. Tôi không muốn trở về nhà ba mẹ và làm họ thất vọng. Nhưng ở lại đây, không chỉ đang đối mặt với nguy cơ chết đói, mà ngay cả căn hộ này tôi cũng có thể sớm bị đuổi đi. Nhớ lúc nhỏ, khi ba tôi đưa tôi đi học, khi đi ngang qua những người vô gia cư, ông luôn dặn dò tôi rằng nếu không chịu học hành thì sẽ phải chịu cuộc sống giống họ. Tôi đã tin rằng nếu mình học tốt thì không phải lo, nhưng thực tế đã cho thấy cuộc sống không thể lường trước được điều tồi tệ gì sẽ xảy ra.
Đã xua đi được cơn đói, tôi nghĩ về người bạn của mình. Chúng tôi đã từng rất thân vào thời đi học, chắc hẳn là cậu ấy có thể giúp được tôi. Nhớ ngày xưa khi cậu ấy làm rơi bữa sáng và không có tiền mua lại suất cơm khác, tôi đã rộng lòng san sẻ phần cơm của mình với cậu ấy. Ngày mai tôi sẽ tới tìm cậu ấy để xin giúp đỡ. Tuy tôi không thích phải cúi đầu van xin, nhưng với cậu ấy, tôi tin rằng cậu sẽ rộng lòng cho tôi vay mà không ra vẻ để làm tổn thương lòng tự trọng của tôi.
Nghĩ thế, tôi cũng an tâm để ngủ ngon giấc đêm nay.
Updated 20 Episodes
Comments