Uyển Ân đưa Vi Vi đến nhà, chỉ là một ngôi nhà nhỏ được nàng thuê để có chỗ ở mà thôi. Vì mọi chi phí bên này nó đều cao và đắt, nên với một du học sinh sang đây để sinh sống là một điều khá khó khăn.
"Cảm ơn chị vì hôm nay đưa em về"
"Đừng khách sáo, chị còn đến thư quán dài dài để gặp em mà. Lúc đó trả ơn chị sau cũng được"
Uyển Ân cười với nàng, gương mặt chị đường nét khá sắc sảo, đôi mắt hai mí điểm tô lên gương mặt sáng giá ấy. Khi chị cười lên Vi Vi có nhìn đi thật rõ, cảm nhận với người phụ nữ này là sao có thể đẹp đến như vậy.
"Chị về cẩn thận"
Rồi chị rời đi, Vi Vi vẫn vậy. Bước vào trong nhà với một ngày đầy mệt mỏi.
Thật ra Vi Vi sang đây là để học ngành quản lí khách sạn, nhưng vì gia đình chỉ có mình mẹ nàng gánh vác nên nàng không muốn học nữa. Và nhận ra đi làm bên này sẽ nhiều tiền hơn nên đã bỏ học ngang và giấu mẹ nàng.
Người như Vi Vi tính tình muốn cái gì sẽ được cái đó không ai có thể ngăn cản được nàng, chẳng qua chưa có người nào xuất hiện để nói và nhắc nhở nàng cả.
"Sao chị ta lại tốt với mình thế cơ chứ"
"Nhưng chắc là biết cùng là du học sinh nên chị ta giúp đỡ mình"
"Thôi không nghĩ nhiều nữa"
Phần Uyển Ân, chị ta đã về đến nhà. Trái với Vi Vi, chị ở một ngôi nhà mà gia đình đã mua lại từ bên này của chủ nhà ở Đức, vì để con mình đầy đủ và không thiệt thòi nên ba mẹ chị không để chị phải thiếu bất cứ điều gì.
"Ngày mai mình tan học chắc là sẽ đến thư quán ngay luôn"
Chắc là đã có ấn tượng với Vi Vi nên chị muốn đến đấy ôn bài xuyên suốt, vừa được ôn bài vừa được thấy Vi Vi nữa.
Gương mặt Vi Vi tuy không sắc sảo bằng chị, nhưng đổi lại gương mặt nàng toát lên vẻ nhẹ nhàng, vẻ đẹp của sự im lặng chẳng cần nói nhiều hay phô ra hết sự xinh đẹp ấy.
Chỉ cần lần gặp đầu tiên là đã khiến cho người nhìn có ấn tượng về nàng ấy, nhưng có lẽ gương mặt ấy có thể chịu nhiều tổn thương nhiều bên trong. Đôi mắt Vi Vi như thể chứa hết cả nỗi buồn của mình và cả phần mẹ nàng nữa.
...----------------...
Khoảng thời gian này, Uyển Ân thường xuyên tới lui thư quán nơi nàng làm. Nhưng có vẻ Vi Vi chẳng bận tâm, cứ có khách là nàng mừng rồi cần chi biết được ai đến thường xuyên hay là không.
"Chị đến nữa sao?"
"Đúng rồi, chị đến ôn bài"
"Có lẽ là coffee latte nữa đúng không?"
"Giỏi quá ta, nhớ được cả món của chị nữa"
"Ai đến thường xuyên là em nhớ à"
Phũ hẳn một câu của chị rồi bước vào bên trong làm việc, tảng băng này có lẽ đã đóng lâu quá rồi nên việc chinh phục cũng sẽ có phần trắc trở ấy.
"Của chị đây"
"Cảm ơn em"
Cuộc đối thoại diễn ra nhanh chóng, Vi Vi trở lại làm việc. Nhưng ngày hôm nay, quán khá đông khách nên nàng không ngưng tay được. Việc miss khách cũng là điều đương nhiên, nhưng đúng kiểu sẽ có những loại khách không nên tôn trọng.
Hắn ta đến quán và ngồi nhìn nơi mà được nhìn thẳng vào nơi pha chế làm, hắn bắt đầu giở trò với nàng.
"Tonight you sleep with me and I will pay you" (Tối nay cô ngủ với tôi và tôi sẽ trả tiền cho cô)"
Hắn ta bắt đầu gạ gẫm và nói chuyện nhiều hơn với nàng, nhưng chủ đề vẫn là để nàng lên giường cùng hắn ta.
Tính tình nàng cũng không vừa, nhưng chỉ giơ ngón giữa lại và chẳng đáp lại lời nào. Chọc tức hắn ta khiến hắn quê và muốn nhào đến đấm nàng.
Uyển Ân ngồi phía này quan sát được thấy tên đó vẫn chưa chịu rời đi liền tiến đến bảo vệ nàng.
"Please leave before I call the police, and don't bother her anymore" (Làm ơn rời đi trước khi tôi gọi cảnh sát, và đừng bao giờ làm phiền đến cô ấy nữa)
Hắn ta thấy chị đến và có một số người đã quay lại đoạn clip ấy để dọa hắn không làm phiền đến Vi Vi nữa.
"Em có sao không, hắn có làm gì em không?"
"Em không sao, cảm ơn chị nhiều"
"Em cứ làm đi, chị đợi để chở em về cho an toàn"
Nàng chỉ gật đầu và quay lại làm việc, còn chị chị đến bàn của mình ôn tập tiếp. Nhưng rời đi mà mắt vẫn dán vào con nhà người ta, có lẽ đã phải lòng nàng mất rồi.
Vì hôm nay Vi Vi chỉ làm đến 4h chiều mà thôi, không làm full cả ngày. Chị vẫn ngồi đó chăm chú nhìn vào laptop và tài liệu của mình, Vi Vi bước ra sau khi xong việc mà chị vẫn chưa hay biết.
"Chị bận quá thì em về trước nha"
Giọng nói nhẹ nhàng nói vọng từ sau lưng chị, Uyển Ân quay đầu lại và cười khẽ với nàng.
"Chị không bận, đợi em nên chị xem lại bài nhưng quá tập trung thôi."
"Giờ về ha"
Vi Vi gật đầu và đứng đấy đợi chị dọn dẹp tài liệu của mình.
"Được rồi mình đi thôi"
Cả hai đi ra xe, vẫn như ngày hôm ấy chị mở cửa để em vào bên trong xe trước rồi mình vào sau.
"Em có đói không? Làm cả ngày không đói à?"
"Chị đói hả, hay đến nhà em đi em nấu ăn cho chị. Coi như trả ơn chị vì hôm nay đến cứu em với cái tên đó"
"Mà nè, em hay bị người ta quấy rối như thế sao?"
Giọng Vi Vi có phần bất lực như thể đã quen với việc này rồi.
"Chuyện thường đấy mà, từ lúc em vào đây làm thì đã như thế rồi. Nên là em chẳng nói gì, chỉ đáp trả những người đó bằng ngón giữa thân yêu thôi"
"Cách em chọc tức họ là như thế ấy hả"
Sau câu nói ấy cả hai bật cười thật to bên trong chiếc xe ấy. Vi Vi đã cảm nhận được lần đầu tiên có thể thoải mái với một người như vậy, với nàng bây giờ chắc điều này là nàng không thể kiểm soát được rồi.
"Giờ về thôi, về để em nấu ăn nữa"
"Được thôi, chị thích ăn gì em sẽ nấu món đấy"
"Chị thích em..."
Có gan nói nhưng không có gan nói to, nói lí nhí trong miệng như thế đấy.
"Chị thích gì cơ"
"À à chị thích mì xào"
"Quá đơn giản vậy để em nấu cho chị ăn"
Và thế là cả hai cùng đến nhà Vi Vi, bày ra ăn và nấu nướng.
"Ăn thôi, em không biết khẩu vị chị như nào nhưng em nghĩ sẽ vừa miệng"
"Em nấu như nào chị cũng ăn"
Chị ta bắt đầu dấn thân vào con đường tấn công người ta rồi đấy, cả hai ngồi ăn cùng nhau.
"Chị sống có một mình sao"
"Đúng rồi, lâu lâu sẽ có bạn chị sang ở với chị cho vui"
"Vậy thì tốt rồi"
"Còn em chỉ sống ở đây một mình thôi hả?"
"Đứng rồi, em sống một mình thôi"
"Hay em dọn đến ở với chị đi"
"Thôi thế thì không tiện lắm, cứ như này đi"
Lần 1 mời gọi về nhà ở cùng đã thất bại.
Updated 22 Episodes
Comments