Chương 2: Tráo Thuốc

Vừa trở về nước, cô đã thay cho mình một bộ đồ kín đáo, che chắn kĩ lưỡng, đeo khẩu trang che kín gương mặt, đi thẳng đến một trung tâm trị liệu tâm lý. Như mọi khi, cô đã dấu diếm kĩ lưỡng điều này trong 3 năm qua.

“Xin chào quý khách, cho hỏi chị có đặt lịch hẹn với cố vấn nào bên em không ạ?”

Mặc cho sự ngăn cản của nhân viên, Lạc Hà đã đi thẳng đến phòng 302, phòng của cố vấn tâm lý Linh Kiều, cũng là cố vấn của cô 3 năm nay.

“Không được đâu ạ, chị có hẹn trước chưa ạ!"

Lạc Hà xông vào phòng dưới sự ngỡ ngàng của một vị cố vấn tâm lý đang ngồi bên trong. Cô kéo ghế, ngồi xuống trước mặt vị đó, cởi khẩu trang để lộ ra gương mặt, đặt lọ thuốc lên bàn.

“Lạc Hà? Em làm chị sợ chết khiếp, sao không hẹn trước với chị!”

“Chị biết lọ thuốc này không?” – Lạc Hà với đôi mắt không có chút sự sống chất vấn vị cố vấn trước mặt.

“Đây là lọ thuốc hôm qua chị đưa cho em mà, sao thế?”

“Loại mới à? Nó rất khác với loại đó giờ em đã sử dụng!”

Nghe vậy, Linh Kiều vội vàng nghiền nát nó ra, đưa lên mũi ngửi rồi nếm thử một lượng nhỏ thuốc.

“Đây! Không phải là thuốc chị đưa em đâu!”

Thì ra thuốc đã bị đánh tráo thành một loại thuốc mê có chứa chất kích thích có khả năng gây ra tình trạng ảo giác, hoang tưởng, hoảng loạn. Khi sử dụng không đúng mục đích, liều lượng, người dùng bị kích động mạnh, không cảm thấy đau đớn.

Linh Kiều nhìn thẳng vào ánh mắt của Lạc Hà. Cả hai đã làm việc với nhau được 3 năm, cô dễ dàng nhận ra rằng Lạc Hà đang không ổn.

“Em lại như thế rồi, để chị thôi miên để em đỡ hơn nhé!"

“Không cần, em có việc phải làm, lần sau lại đến!”

Cô vừa nhớ ra gì đó, vào tối hôm qua. Khi cô đang tập luyện ở sân bằng vào buổi tối muộn, khi đó cô đã gặp một người.

Đêm qua, khi Lạc Hà nhắm mắt lại, hòa mình vào giai điệu, chỉ còn lại tiếng nhạc và những tiếng động nhỏ li ti phát ra từ cơ thể cô. Mỗi động tác xoay tròn, mỗi cú nhảy, mỗi bước chân đều được thực hiện một cách tỉ mỉ và chính xác. Cô như hòa mình vào âm nhạc, quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.

Đôi mắt cô hướng về phía trước, ánh nhìn tập trung vào một điểm xa xăm. Có vẻ như cô đang tìm kiếm một điều gì đó, một cảm xúc gì đó mà chỉ có thể tìm thấy trong những giây phút cô độc này. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cô vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi.

Đột nhiên, một tiếng nhạc dừng đột ngột.

“Ấy, tôi lỡ tay, xin lỗi nhé!”

Lạc Hà mặt không biến sắc, từ từ mở mắt ra, hơi thở gấp gáp lia mắt nhìn xung quanh, căn phòng vẫn tối om nhưng cô lại thấy thêm một người xuất hiện trong phòng băng nữa.

“Chăm chỉ quá nhỉ? Cướp lấy vị trí của tôi chắc hẳn vui lắm nhỉ?” – Giọng một cô gái trẻ, hoạnh họe vang lên.

“Tôi không cướp của cô, chỉ trách cô không đủ năng lực để giành lấy nó.”

“Được thôi, cứ cho là vậy đi, ngày mai đừng làm tôi thất vọng nhé! Mà thôi, tôi lấy được đồ rồi, về trước đây” – Cô ta nói với giọng giễu cợt rồi rời đi.

Cô ta là Hương Kim đối thủ của Lạc Hà, huấn luyện viên đã chọn ra một người giỏi nhất trong cả hai để tham gia cuộc thi. Cô ta luôn ganh ghét với Lạc Hà vì lúc nào cô cũng trên cơ cô ta.

Hướng mắt lên đồng hồ, đã điểm 12 giờ đêm, cũng nên về nhà nghỉ ngơi rồi.

Lạc Hà nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà. Tuy gương mặt vẫn không biến sắc nhưng biểu hiện của cô cho thấy cô đang hoảng loạn. Cô lục tung chiếc túi lên nhưng không tài nào tìm thấy lọ thuốc ức chế trầm cảm ở đâu cả.

Rõ ràng cô chỉ vừa mới lấy thuốc khi sáng và để ở trong túi này nhưng giờ lại không thấy đâu nữa. Cô vội vàng lục tung tủ đồ của mình lên vẫn không tìm thấy. Rồi cô cẩn thận cúi xuống tìm dưới những thanh ghế dài xung quanh sân tập, cuối cùng đã tìm thấy lọ thuốc phía dưới ghế. Lạc Hà thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cất vào túi trở lại và không nghĩ ngợi nhiều.

Có lẽ thuốc đã bị tráo khi đó.

Nghĩ đến đây, cô lập tức đến phòng luyện tập để tìm cô ta.

Trong phòng lúc này có cô ta và một người nữa, là đàn em của cô vừa mới được nhận vào.

“Chị về rồi à? Em tưởng ngày mai chị mới về chứ?”

Phớt lờ lời chào của người đàn em, cô tiến thẳng đến trước mặt Hương Kim, kéo cô ta ra một góc chất vấn.

“Là cô đã tráo thuốc đúng không?”

“Chúng tôi vừa coi phần trình diễn của cô đó, tuyệt lắm!”

“Vậy là cô làm thật rồi nhỉ?”

“Đoán trễ quá rồi đó, đáng lẽ cô phải biết từ tối hôm qua rồi chứ!”

“Phải nói sao nhỉ, nếu có bệnh tâm lý thì nên giải nghệ đi, mày chẳng hợp với nó chút nào đâu!” – Hương Kim đẩy nhẹ vai của cô ra, bỏ đi.

“Mà thôi, ngày mai tôi chính thức rời khỏi cái nơi chết tiệt này rồi, tôi sẽ đến một nơi khác cho tôi nhiều cơ hội hơn. Hẹn gặp lại cô ở trên sân băng với cương vị là một đối thủ nhé!”

Lạc Hà thở dài, thì thầm trong miệng.

“Bực mình thật!”

Hot

Comments

Tiểu Bánh Bao

Tiểu Bánh Bao

nói chuyện rất triết lý, rất hay

2024-08-22

1

Nguyện Ý

Nguyện Ý

thâm nha má

2024-08-16

1

Akime Mei🌷

Akime Mei🌷

hay

2024-08-14

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play