Phía trước trung tâm trị liệu tâm lý to nhất cả nước, một người đàn ông trung niên đang kính cẩn cúi chào một người đàn ông trẻ tuổi với dáng người cao lớn và khuôn mặt cương nghị vừa bước xuống từ chiếc xe sang trọng.
“Chào đại thiếu gia, cậu về rồi!”
“Ừm, cảm ơn ông, thời gian qua vất vả rồi! Cứ gọi tôi là Trạch Vũ hoặc là Jey là được!”
“Không vất vả đâu, lần này về nước cậu Jey có chuyện gì cần làm ở đây à?”
“Không, lần này tôi sẽ không đi nữa. Tôi trở về để tiếp quản tập đoàn, tiện thể ghé qua xem đứa con tinh thần của tôi đã phát triển thế nào trong 6 năm qua thôi. Xem ra cũng không tồi nhỉ?”
“Haha, cậu cứ quá khen, trung tâm được thế này phần lớn cũng nhờ có cậu cả. Để tôi dẫn cậu đi tham quan một vòng nhé!”
“Được, làm phiền ông rồi!”
Anh là Lâm Trạch Vũ, đại thiếu gia tập đoàn nghìn tỷ LT, có sức ảnh hưởng lớn trên cả nước. Lần này về nước sau 6 năm bồi dưỡng kinh nghiệm ở Pháp để chuẩn bị tiếp quản tập đoàn từ cha cậu. Trong 6 năm đó, cậu vẫn làm tốt chức vụ tổng giám đốc tập đoàn của mình dù đang ở nơi xa.
Trung tâm trị liệu tâm lý cũng là một công ty con hoạt động dưới sự kiểm soát của tập đoàn, chính anh là người giúp nó phát triển lớn mạnh như hiện tại. Sở dĩ anh coi nó như đứa con tinh thần vì anh rất coi trọng nó và cũng là một chuyên gia trong ngành này khi còn ở nước ngoài.
Trong khi hai người đang trò chuyện, một người phụ nữ trẻ, tay ôm một chồng tài liệu cao ngất, vội vã bước đến. Cô không để ý đến hai người đàn ông phía trước, đâm sầm vào Trạch Vũ khiến chồng tài liệu rơi xuống đất, giấy tờ bay tứ tung.
“Sao chẳng cẩn thận gì vậy? Đâm vào đại thiếu gia rồi kìa!”
“Ôi, em xin lỗi đại thiếu gia, xin lỗi giám đốc, em sẽ nhanh chóng thu dọn ạ!”
“Xin lỗi cậu Jey, đây là thực tập sinh mới đến, tay chân hơi lủng củng. Khiến cậu cười chê rồi!”
“Không sao, không có vấn đề gì to tát đâu!”
Trạch Vũ cũng cúi người xuống giúp cô gái nhặt hồ sơ. Trong lúc nhặt, mắt anh lướt qua một tờ giấy có những đường nét nguệch ngoạc kỳ lạ. Thoạt nhìn, đó chỉ là những nét vẽ ngẫu nhiên, nhưng khi nhìn kỹ, anh chợt nhận ra một hình ảnh ẩn chứa bên trong, nhìn kĩ thì có một con cừu nhỏ đang lạc lối trong một mê cung. Hình ảnh đó quá đỗi quen thuộc, nó gợi cho anh nhớ đến điều gì đó, ánh mắt có chút lay động.
“Bức vẽ này là...” – anh hỏi cô nhân viên với giọng nhẹ nhàng.
“À, đó là tư liệu của bệnh nhân lâu năm của trung tâm ạ, em lấy để tham khảo thôi ạ!”
“Thế...cô có biết thứ này của bệnh nhân nào không?”
“Em nhớ không nhầm thì là của một bệnh nhân nữ bị trầm cảm nặng do chị Linh Kiều phòng 302 phụ trách đấy ạ!”
“Cảm ơn cô, tôi biết rồi!”
“Ông chuyển hết hồ sơ của bệnh nhân này sang cho tôi đi” – Anh quay sang nói với lão giám đốc rồi quay lưng rời đi.
Giám đốc ngơ người nhìn theo bóng lưng của anh, cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Ông biết rõ Trạch Vũ là một người rất bận rộn, việc anh quan tâm đến một bức tranh của bệnh nhân là điều không bình thường.
Sau khi rời khỏi trung tâm, anh liền lập tức trở về nhà đã bao năm xa cách. Vừa bước vào trong, anh đã nghe tiếng người em trai Lâm Tử Huân của mình vang vọng.
“Tiếc quá huhu, hôm qua lỡ ngủ quên, bõ lỡ buổi phát trực tiếp mất rồi!”
“May mà có phát lại...Nhưng mà vẫn tiếc quá đi!”
“Ồ, thí sinh năm nay cừ quá nhỉ? Cơ mà huy chương vàng vẫn thuộc về nữ thần của tôi thôi!”
Lâm Tử Huân ngồi trước màn hình ti vi phát lại cuộc thi FLA tối qua.
“6 năm rồi mà em vẫn như thế nhỉ?” – Trạch Vũ khoanh tay đứng nhìn Tử Huân.
“Ồ anh về rồi, anh đã gặp bố mẹ chưa?”
“Rồi, anh có gặp bố, còn mẹ thì....”
“À phải rồi ha, khỏi nói em cũng tưởng tượng ra rồi, chắc hẳn bà ấy khóc bù lu bù loa lên rồi ôm chặt không cho anh đi đâu chứ gì! Ngày nào bà ấy cũng gọi điện nói nhớ anh mà!”
“Em hiểu rõ quá nhỉ?”
Cả hai đang trò chuyện, đột nhiên Tử Huân đứng phắc dậy, hò hét.
“Cái gì vậy chứ? Nữ thần của tôi bị làm sao vậy!”
“Cố lên, nữ thần của tôi ơi!”
Thì ra, nữ thần trong lòng Lâm Tử Huân lại là Tiêu Lạc Hà. Trên màn hình ti vi đang phát lại phần trình diễn lỗi của cô. Sau khi cảnh phần trình diễn của cô kết thúc, cậu cũng chẳng thèm xem nữa mà tua đến phần công bố hạng cuối cùng.
“Không thể nào! Cái gì mà hạng 10 cơ, tội nghiệp nữ thần của tôi, chắc hẳn cô ấy đang buồn lắm!”
Trạng thái của cậu làm Trạch Vũ bị thu hút, có chút thắc mắc nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.
“Nữ thần? Trông có chút quen mắt nhỉ?”
“Hả, ý anh là nữ thần của em ấy hả? Cô ấy là Tiêu Lạc Hà, vận động viên trượt băng nghệ thuật. Với nụ cười tựa thiên thần, thần thái cuốn hút, nữ thần sân băng trong lòng em!”
“Họ Tiêu à, anh nhớ không nhầm thì hình như có một công ty cũng thuộc tập đoàn mình có chủ tịch cũng họ Tiêu thì phải!”
“À đúng rồi, nữ thần là con gái của bà ấy!”
“Nếu thích thế thì sao không đi làm quen đi!”
“Anh à, em với cô ấy là quan hệ idol, và fan hâm mộ đấy! Nhưng mà, em vẫn muốn tự mình làm quen được cô ấy cơ, nhờ quan hệ mới gặp được nhau thì khô khan lắm!”
Ting Ting!
Cùng lúc này, điện thoại của Trạch Vũ nhận được thông báo từ phía trung tâm trị liệu, nội dung tin nhắn là hồ sơ bệnh án của người mà anh yêu cầu. Trùng hợp thay, cái tên được đề trên đó lại là Tiêu Lạc Hà.
“Ồ, trùng hợp thật đấy!”
Updated 23 Episodes
Comments
Thư Di Mạn Lục
wow đại thiếu gia đó
2024-08-16
1
Nguyện Ý
nam9 tổng tài đầu tiên dịu dàng mà tui từng đọc
2024-08-16
1
Ha Ngan
Chà cũng không tồi
2024-08-10
1