Sáng ngày hôm sau vì có lịch trình nên anh phải ra ngoài từ sớm. Nhưng cứ thấp thỏm vì cái tên nằm trên giường kia không biết sẽ làm cái trò gì. Anh cứ đắn đo mãi và sau cùng cũng đi vì nghĩ cậu ta đau như thế chắc đi còn không nổi
Đến mãi chiều tối mới trở về, vừa mở cửa đã thấy cậu ngồi ở bàn ăn. Anh hơi bất ngờ vì không nghĩ cậu có thể hồi phục nhanh như thế. Cả hai nhìn nhau, anh liền chào hỏi:
- Dậy rồi sao? Cậu lấy đồ ăn trong tủ à? Cậu là người ở đây sao? Sao cậu lại đi đánh đấm với cơ thể nhỏ bé đó vậy? Còn đau không, bây giờ cậu sẽ đi luôn à? Tôi không có vấn đề gì đâu nhưng chỉ mong cậu đừng để ai biết và giết tôi là được. Tôi còn trẻ lắm, vẫn muốn sống
Anh định sẽ không nói gì để bảo toàn mạng sống nhưng mà nhìn thấy cậu là anh lại tò mò nên không ngừng hỏi. Thế nhưng cậu ấy vẫn bình thản ăn uống mà không nói gì. Anh bị bơ thì có vẻ tức giận rồi lên tiếng:
- Ý thức cậu để đâu vậy? Tôi đang nói chuyện mà cậu còn không thèm nói lấy một câu. Cậu nên nhớ... tôi, tôi đang cưu mang cậu đấy
Lúc này cậu mới nói với vẻ mặt vô cùng khó chịu:
- Ai bắt hỏi nhiều làm gì? Có tên nào vừa trở về nhà là hỏi dồn dập như vậy không? Rồi định bắt tôi trả lời từ vế nào?
- À, được rồi, xin lỗi. Vậy bao giờ cậu đi?
Cậu nhún vai rồi đứng dậy cất bát đũa:
- Đến khi tôi khỏi. Ở đây có lẽ không tệ, có chỗ ngủ và chỗ ăn, tốt hơn sống ở cái khu toàn mấy tên hôi hám. Tôi sẽ coi như là đang đi nghỉ dưỡng vậy, tạm bỏ công việc qua bên
- Đùa hả? Định ăn bám tôi à? Tôi không có tiền đâu
- Cậu ở được nơi như này mà không có tiền hả? Mà không có thì cậu vẫn phải nuôi tôi. Nếu không tôi sẽ giết cậu
Anh cười ngượng rồi quay đầu đi:
- Được rồi, cứ ở đây đi, tôi trêu thôi
Anh nhìn cậu rồi ngồi xuống bàn ăn:
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- Chỉ cần biết lớn hơn cái tên ranh con như cậu
- Chắc gì, mặt anh non nớt như kiểu còn đang uống sữa mẹ ý
Cậu đột nhiên quay lại với đôi mắt sắc lẹm, anh cười ngượng đầy luống cuống:
- Xin lỗi, tôi không có ý đó. Ý tôi là cậu trẻ quá, chắc không thể hơn tôi được. Vậy anh bao nhiêu tuổi để tôi biết đường xưng hô
- 29 tuổi
- Ồ, thật sao? Tôi 22 tuổi, xin lỗi vì thất lễ
Cậu nằm xuống nghỉ ngơi, vừa định chợp mắt thì anh lại hỏi tiếp:
- Còn tên anh thì sao? Tôi là Kang Seong, ở chung nhà thì chắc đến tên cũng phải biết chứ
- Kim Joo Won
- Ồ, tên đẹp như chính anh vậy
Mặt cậu liền nhăn nhó tỏ ra khó chịu:
- Đừng nói nhảm nữa, đồ điên. Ngậm mồm lại và hốc nốt bữa ăn đi
Seong vừa im lặng được một lúc thì lại nói:
- Anh là xã hội đen à? Người như anh sao không tìm mấy thứ tử tế mà làm. Người ta bây giờ cũng trọng dụng người có nhan sắc, anh mà ra ngoài thì đầy người nhận
- Một kẻ sống đầy đủ không phải suy nghĩ từ nhỏ thì biết cái gì. Ngay từ vạch xuất phát đã dẫm phải đống rác thì sao giống với người sinh ra đã ngậm thìa vàng. Có nói thì cậu cũng chẳng hiểu nhưng nó chỉ dễ dàng với những kẻ có tiền như cậu thôi
- Hửm, anh biết tôi à?
- Mấy cái biển quảng cáo có cái nào không có mặt cậu à? Cậu nghĩ trên ti vi không chiếu về gia đình cậu sao?
Joo Won mở mắt nhìn lên trần nhà với tâm trí trống rỗng. Một kẻ như cậu và anh vì cái duyên gì mà va phải nhau vậy? Cậu có chút khó hiểu nhưng thôi kệ, bây giờ cứ no cái bụng là tốt rồi. Seong có vẻ là người khá hoạt bát, anh nói không ngừng nghỉ và vô cùng tò mò về cuộc sống của những người như cậu. Joo Won mệt đến rã rời, vậy mà còn phải nghe mấy lời lải nhải nên cáu:
- Im ngay đi, cậu làm đầu tôi muốn nổ tung rồi đây. Cả người đang ê ẩm mà cậu còn tra tấn lỗ tai tôi à?
- Ồ, vậy tôi sẽ hỏi vào bữa khác
- Tên điên, đừng nói vào bữa nào hết
Kang Seong là một diễn viên trẻ kiêm người mẫu thời trang. Anh rất nổi tiếng trong lĩnh vực giải trí và luôn được mọi người săn đón. Thế nên công việc của anh luôn dày đặc và dường như chỉ có mặt ở nhà khi trời đã tối. Luôn sống một mình trong căn hộ rộng lớn vì thế đột nhiên có một người xa lạ đến sống cùng, hơn nữa anh còn chẳng biết cậu xuất thân như nào nên có chút sợ hãi.
Joo Won thì lại là một tên đầu đường xó chợ không chốn dung thân. Không có cha mẹ, không được học hành tử tế nên mấy cái phép tắc vốn có cậu đều không có. Cậu sống cùng một đám côn đồ khác trong khu tập trung và làm tay sai cho chúng. Vì thiếu ăn thiếu mặc nên cơ thể nhỏ bé vô cùng. Nhưng trái với vẻ ngoài, cậu thực sự là tên chuột nhắt có ích
Một cuộc gặp gỡ tình cờ, Joo Won không nghĩ mình sẽ đến nhà của ai đó sống như thế này. Nhưng trong tình hình hiện tại khi không thể liên lạc với bất kì ai thì cũng đành phải chịu ở đây. Bây giờ với cơ thể đi còn không vững này mà ra ngoài chỉ có thể là chết
Cậu luẩn quẩn trong nhà, nhìn những bức tranh lớn treo khắp nơi. Cậu biết khá nhiều về anh vì mỗi lúc bị thương nằm ở trọ, cậu đều xem các chương trình của anh. Cậu đã ngưỡng mộ nơi gọi là gia đình như thế, cậu ngưỡng mộ cái cuộc sống của tụi con nhà giàu khi không phải suy nghĩ gì về tương lai.
Joo Won không biết cha mẹ là ai, cậu không biết mình được sinh ra từ đâu, cái tên này cũng là do một đàn anh trong bang đặt cho. Từ nhỏ đã quen với việc nhìn thấy cảnh tượng máu me nên lớn lên cậu cũng theo con đường của họ. Vậy mà không hiểu từ bao giờ mà cậu đã chán ghét nó nhưng cũng hết cách rồi. Cậu từ lâu đã chẳng thể quay về sống một cuộc đời bình thường nữa
Đứng trên một tòa chung cư rộng lớn nhìn xuống phía dưới. Đây là lần đầu tiên cậu muốn thoát ra khỏi vũng bùn lầy kia một cách mãnh liệt đến vậy. Ở cái tuổi này rồi mà vẫn phải còn lông nhông như đám con nít chỉ biết làm chân sai vặt. Cậu không thích đánh đấm, cậu ghét mùi máu tanh tưởi, cũng thấy đau mỗi lần bị thương và ghét cả cái cách bản thân luôn chịu đựng số phận đã an bài
Cậu nhìn khuôn mặt mình qua tấm kính. Có lẽ Seong nói đúng, cậu cũng có vẻ ngoài không tệ. Nhưng mà chẳng có đòn bẩy nào để cậu phát triển. Một tên côn đồ nghèo hèn như cậu đang mong chờ thứ gì? Cậu bây giờ có còn xa lạ với mọi người đâu. Chỉ cần nhìn thấy cậu là những tin đồn chẳng biết từ đâu lại xuất hiện. Joo Won cũng chán cả việc phải giải thích, ai nghĩ về cậu như nào cũng được....
Updated 49 Episodes
Comments