3. To tiếng

Joo Won ngồi im lặng nhìn hoàng hôn đang buông xuống. Ánh đèn đường rực sáng và các tòa nhà cao tầng mà cậu chưa từng được nhìn đối diện. Một cảm giác mung lung phủ quanh tâm trí. Đến bao giờ thì cậu mới có thể sống, chứ không phải tồn tại một cách ngu ngốc như này?

Nếu là trước đây, khi mặt trời lặn thì cũng là lúc làm việc rồi, phải làm những thứ mà cậu còn chẳng muốn. Cơn đau nhói ở bụng kéo đến, cậu nằm phịch xuống sàn. Nếu như có thể chết luôn thì cũng tốt, cái cuộc đời như mớ rẻ rách này thì có gì mà lưu luyến:

*Tại sao bây giờ mới nhận ra nhỉ? Tại sao bây giờ mới thấy mọi thứ kinh tởm chứ? Hình như trong sạch được vài bữa là bất đầu giở chứng rồi. Haaa, dù gì thì vẫn phải quay lại, không thể để liên lụy đến người ngoài được*.

Cuộc đời của cậu sau cùng cũng chỉ toàn là "nếu" với "giá như" thôi. Chẳng thể chọn nơi mình sinh ra, chẳng được chọn cách để cuộc sống bắt đầu. Ngay từ lúc cậu chào đời có lẽ là cả sự thất bại rồi. Mãi một lúc sau, khi không không chịu nổi cậu mới đứng dậy lấy áo của Seong rồi ra ngoài. Chiếc áo khoác che đi cả cơ thể, vì còn đau nên những bước đi cứ khập khiễng. Cậu định mua chút thuốc giảm đau và thuốc lá nhưng chẳng đủ tiền nên lấy mỗi bao thuốc. Đối với cậu thì hút thuốc cũng có thể giảm chút đau đớn

Do đi lại nhiều nên vết thương bị rách, máu thấm dần qua lớp áo. Cậu chợt nhìn thấy Tea Yang, đàn anh trong khu tập chung đang ráo riết đi tìm. Cậu định đi tới nhờ giúp nhưng lại quay đầu bỏ chạy. Nếu trở về nơi đó thì cậu chắc chắn phải tiếp tục mấy công việc bẩn thỉu ấy. Cậu muốn chạy trốn, càng xa càng tốt. Sau này nhất định sẽ quay lại chứ chưa phải bây giờ.

Joo Won nhanh chóng trở về nhà. Cậu cởi áo rồi tìm kim tự khâu chúng lại rồi châm một điếu thuốc mà hút. Điều này đã quá quen thuộc nhưng cơn đau vẫn như xé toạc cả cơ thể. Cậu nghiến răng chịu đựng vì biết mình không thể tới viện hay nhờ ai giúp đỡ. Cậu không biết số của Seong hay bất kì thứ gì có thể liên lạc được. Máu loang lổ khắp sàn phòng khách, cậu mệt tới mức không thể đứng dậy. Tàn thuốc rơi xuống lòng ngực đến bỏng rát nhưng cậu chẳng thể nhấc nổi tay lên nữa

Seong cũng vừa trở về, vừa vào nhà đã thấy cảnh này nên anh bỗng ngã quỵ xuống sàn. Ánh mắt mơ hồ đầy hoảng loạn mà lắp bắp không thành lời:

- Anh... anh... anh chết rồi sao? Này... anh sao vậy? Máu nhiều quá

Cậu chán chả muốn nói gì, mặc kệ cho anh hoảng sợ. Anh run rẩy bò đến chỗ cậu, máu vương vãi khắp nơi, cơ thể mỏng manh lộ ra vết thương lớn được khâu một cách chỉn chu. Anh vỗ nhẹ lên khuôn mặt đầy mồ hôi của cậu:

- Sao vậy? Anh dọa chết tôi rồi, còn sống không thế? Sao lại hút thuốc vào lúc này hả?

Anh sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng vứt điếu thuốc rồi phủi nhẹ tàn thuốc còn đang đỏ ửng trên lòng ngực của cậu. Cậu dùng chút sức lực cuối cùng túm mạnh lấy tóc anh:

- Còn hỏi nữa là tôi với cậu cùng chết

Seong im lặng rồi tự động ngồi xa ra với mái tóc rối bời. Ngơ một lúc thì anh bật dậy:

- Đúng rồi, phải gọi bác sĩ

- Này, không cần, tôi không tới bệnh viện được đâu

- À, tôi có bác sĩ riêng mà, anh ấy sẽ đến đây

Joo Won mặt chán nản ngước nhìn anh đang luống cuống, cậu đúng là bất lực với cái tên chẳng có chút gì là nhanh nhẹn này:

- Rồi sao không gọi ngay từ đầu? Bây giờ định gọi đến để khám nghiệm tử thi à? Tôi không nghĩ cậu đần vậy đâu

- Anh quá đáng lắm nha, tôi chỉ sợ quá nên chẳng nghĩ được gì. Bác sĩ sẽ tới ngay. Anh mà chết trong nhà tôi thì to chuyện đó

Bác sĩ vừa tới thì liền càu nhàu:

- Đã nói là để cậu ta đi đi mà. Bây giờ cậu ta có chết ra đấy thì sao? Tôi cũng bận lắm, không chỉ dành thời gian cho kẻ bẩn thỉu cậu nhặt về được đâu

Vừa ngẩng đầu đã thấy Joo Won nằm trên đất với cơ thể toàn máu đang nhìn. Anh ta cứng họng vì cứ tưởng cậu đã ngất đi. Seong vội vàng đứng ra giải tỏa bầu không khí:

- Hahaaa, anh ấy đùa thôi. Tại tôi không hay giao tiếp với người lạ nên anh ấy có chút cấm đoán. Anh Joo Won đừng nghĩ nhiều nhé

- Đó là sự thật, không phải đùa

Lời vị bác sĩ cắt ngang khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Nhưng cậu đã không phản bác hay cãi vã mà chỉ nhỏ giọng:

- Trước hết thì cứu người sắp chết đi

Ngay sau đó thì cậu được băng bó lại và khử trùng vết thương. Cả quá trình cậu cứ nhìn chằm chằm vào bác sĩ. Người này có chết cậu cũng chả dám quên. Cậu cũng không nói gì nhưng vẻ mặt của bác sĩ hoàn toàn căng thẳng và ngượng ngùng. Vừa nãy còn cứng miệng mà bây giờ đã e thẹn như thế. Anh ta cứ im lặng và sau khi xong xuôi thì lập tức đứng dậy rời đi. Có lẽ giữa họ chắc chắn có gì đó. Seong cũng cảm nhận được nên e dè hỏi:

- Anh biết Ha Shin sao?

Joo Won chỉ thở dài rồi quay mặt đi:

- Không biết

- Này, anh giấu gì đúng không? Cả hai người rốt cuộc thì có bí mật gì vậy? Anh có gì giấu tôi à? Tôi đã cứu anh 2 lần thì đủ tư cách để biết chưa?

Chẳng biết vì cái gì mà cậu bỗng trở nên khó chịu hay có lẽ vì đang mệt mỏi mà anh cứ liên tục lải nhải khiến cậu tức giận chăng? Cậu quay lại rồi quát lớn:

- IM NGAY ĐI. CẬU CÓ THỂ ĐỪNG HỎI VỀ CUỘC SỐNG CỦA TÔI ĐƯỢC KHÔNG?

Anh sượng đơ, mắt cũng long lanh ra vẻ ấm ức:

- Anh đang to tiếng với tôi? Tôi... tôi không có quyền được biết gì về kẻ ăn nhờ ở đậu nhà mình à? Cái tên chết tiệt nhà anh, cứ nằm chết ở đó cũng được

Anh rất tức giận rồi rời đi. Seong mong manh như thiếu nữ mới lớn vậy, anh dễ dàng bị tổn thương bởi vài lời to tiếng. Ở quán ăn, anh ngồi nhét đống đồ ăn vào miệng mà không thể nuốt trôi:

*Không thể tin nổi mà, mình vừa bị hét vào mặt. Đúng là mình hơi nhiều lời nhưng mà cũng đâu phải lỗi của mình. Chỉ là tò mò một chút thôi mà... Cái tên Joo Won chết tiệt, điên mất thôi*

Cậu nằm im lặng trên ghế sofa. Ánh trăng hắt nhẹ qua khung cửa sổ để lộ đôi mắt đã ầng ậc nước của cậu. Rốt cuộc thì trái đất này tròn tới mức khiến họ gặp lại nhau như thế này à. Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy để trở về phòng. Lúc này anh cũng vừa về. Ánh mắt của cậu đã khiến anh chú ý, nó long lanh và tủi thân tới mức anh muốn ôm lấy.

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, nhìn cái cách cậu khó khăn lê từng bước làm anh mất kiên nhẫn. Chẳng hiểu lúc ấy trong đầu đang nghĩ gì mà Seong liền bế cậu lên. Joo Won bất ngờ mà bám chặt vào vai anh:

- Cậu làm trò gì vậy hả? Bỏ tôi ra

- Anh ngồi yên chút đi, cũng đâu phải lần đầu tôi bế anh đâu. Ngày mai sẽ mua cho anh chút quần áo mới, không thể cởi trần cả ngày đâu

Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Cậu khó hiểu nhìn anh rồi lại quay mặt đi. Đến khi anh bước ra khỏi phòng mà cậu vẫn không thể nói xin lỗi vì vô cớ nổi giận. Nghi ngờ và tò mò luôn là bản chất vốn có của con người mà. Seong cũng còn quá trẻ, cậu cũng chẳng việc gì phải to tiếng với thằng nhóc vừa mới lớn được

Hot

Comments

🦑

🦑

cũng biết mik nhiều chuyện ha

2024-08-12

7

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play