Chap 1: Đại học Bắc Kinh

Mã Gia Kỳ rời đi cùng Lâm Dạ Nguyệt, để cho hai người kia có không gian riêng tư. Em định gọi xe rời đi thì Mã Gia Kỳ ngăn lại nói sẽ đi dạo cùng em một lúc.

Lâm Dạ Nguyệt ngơ ngác, mẹ kế chỉ nói vậy thôi anh ta sẽ thực sự làm theo ấy hả???

"Đừng nhìn tôi như vậy!" anh nói "Tôi không thích việc tự nhiên lại có thêm em gái, nhưng tôi cũng không ghét bỏ, em đừng vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi là được!"

Nói xong liền phi lễ đi trước làm Dạ Nguyệt tò mò đi theo. Có ai hiểu cho em không cơ chứ!

Câu dài nhất mà anh trai mới của em nói với em lại là câu cảnh báo đừng vượt quá giới hạn chịu đựng của anh ta. Dù sao Dạ Nguyệt cũng không phải kiểu người sẽ đeo bám theo anh trai - người có tiếng khá tốt ở đại học Bắc Kinh để khoe khoang 'Mã Gia Kỳ là anh trai tôi đấy!' nên nhẹ nhàng đáp được thôi.

Điều khiến em ngạc nhiên chính là Mã Gia Kỳ thực sự dẫn em đến đại học Bắc Kinh đi một vòng.

Hồi còn bé em hay nghe bạn bè xung quanh nói về Bắc Kinh, em có chút tò mò nhưng không quá hào hứng, em thích ở Trùng Khánh sống cùng bà ngoại hơn. Cha của em cũng vậy nên mới rời Bắc Kinh trước sự phản đối của gia đình mà đến Trùng Khánh lập nghiệp để có thể ở cùng mẹ. Hạnh phúc thì chẳng được lâu, hai người cãi vã nhiều hơn, đỉnh điểm là việc Lâm Phong phát hiện em gái không con ruột của mình, hai người ly hôn, ông đưa Dạ Nguyệt đi, quay lại Bắc Kinh bắt đầu lại từ đầu. Khi đó Dạ Nguyệt mới 12 tuổi, chưa hiểu rõ sự tình như nào chỉ biết là mẹ đã phản bội bố, em gái cũng không phải em gái ruột.

Những năm đầu có chút khó khăn với hai cha con nhưng Lâm Phong rất kiên trì, con gái cũng rất hiếu thảo, ông nhanh chóng vượt qua mà ổn định kinh tế, nuôi em đến khi em đỗ đại học. Đến lúc này ông mới nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình.

Khi Dạ Nguyệt hỏi ông có hạnh phúc hay không khiến Lâm Phong bất ngờ vô cùng. Ông nhận ra con gái mình rất trưởng thành, không khóc lóc, phá rối, con gái từ lúc 12 tuổi đã không được sống như công chúa nhỏ, vất vả biết bao giờ đã lớn. ông muốn tìm lại hạnh phúc của bản thân cũng muốn con gái được sống trong một gia đình đầy đủ nên đã quyết định đi bước nữa với Mã Thu Nguyên.

Đi cùng Mã học trưởng trong khuôn viên trường, anh chỉ nhẹ nhàng chỉ điểm cho em một vài chỗ cần lưu ý để sau vào trường không bị đi lạc cùng không vô tình rơi vào rắc rối với một số thành phần sinh viên trong trường, tự bảo đảm an toàn của bản thân khi đi học vì không phải lúc nào Mã Gia Kỳ cũng có thể ra mặt bảo vệ. Hai người cứ như không có chuyện cha mẹ họ tái hôn với nhau mà chỉ nhờ một học trường được nhờ vả mà chiếu cố học muội một chút thôi vậy.

Dạ Nguyệt có tò mò sao Mã Gia Kỳ lại theo họ mẹ nhưng không dám hỏi, sợ động chạm người ta. Gia Kỳ thì không tiện hỏi sao Lâm Phong lại ly hôn. Vấn đề này họ hoàn toàn không nhắc tới.

"Mẹ muốn em dọn vào căn hộ của tôi cho tiện đi học, em thấy thế nào?"

"Nếu để tiện thì em ở kí túc xá cũng được!"

Mã Gia Kỳ nghe ra em đang khéo léo từ chối, dù sao bọn họ cũng mới gặp nhau lần đầu tiên, mẹ đã muốn hai người về chung một mái nhà thì khó mà chấp nhận. Nhưng Mã Thu Nguyên rất cứng đầu, bà sẽ thuyết phục em cho bằng được.

"Được! Em cứ ở kí túc xá 1 tháng, tôi sẽ nói chuyện với mẹ sau!"

Không đợi Dạ Nguyệt trả lời Gia Kỳ nói tiếp "Nếu sau 1 tháng có vấn đề thì về căn hộ của tôi ở!". Trong 1 tháng đó, anh sẽ tìm cách khiến mẹ đổi ý về chuyện cho hai người ở chung.

---

Ngày đầu tiên Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường đến Bắc Kinh cũng khá thuận lợi, ít nhất là hai anh em không bị lạc đường và loạn ngôn ngữ vì đã kịp học một khoá tiếng phổ thông. Hạo Tường ban đầu muốn đi tìm nhà trọ nhưng Chân Nguyên bảo việc đó cứ bình tĩnh đã, thời gian đầu anh muốn ở trong kí túc xá trường xem sao rồi mới tính đến chuyện thuê nhà bên ngoài. Cậu chủ Nghiêm lúc đầu còn đắn đo nhưng nghĩ đến tiền nhà họ phải cọc trước nửa năm thì lại thôi.

Gia đình của hai người không phải khó khăn, phải nói là có tiền, cũng tính là thiếu gia nhưng anh trai nối khố muốn chơi trò giả làm người bình thường, từ tỉnh khác đến Bắc Kinh học nên Hạo Tường đành thở dài đồng ý. Chứ ban đầu Hạo Tường định lái xe từ Trùng Khánh lên Bắc Kinh cho tiện chứ ngồi tàu thay cho máy bay vì hết vé thì hắn oải vô cùng.

Thế nên, hai anh em cùng hành lí của mình tìm đường đến kí túc xá của đại học Bắc Kinh.

Kí túc xá nằm trong khuôn viên của nhà trường nhưng trường quá rộng và cái bản đồ khó đọc hơn cả map trong game, hai người cũng phải mất khoảng nửa tiếng mới tìm được kí túc xá nam. Bọn họ đến phòng giám thị báo danh nhận phòng rồi nhanh chóng mang hành lí lên trên phòng.

"Anh nói xem, giá phòng ngang giá căn hộ bên ngoài mà còn phải ở chung với 2 người nữa!"

"Chí ít họ bao tiền điện nước mà!"

Nghiêm Hạo Tường vì câu chuyện hồi bé bị một nhóm khác bắt nạt, nếu không phải vì có Dạ Nguyệt và Chân Nguyên đến bầu bạn, khả năng tính cách lương thiện vốn có của Hạo Tường sẽ biến mất và trả đũa đám bắt nạt kia theo cách rất ám ảnh, đủ để doạ bọn đã từng bắt nạt hắn sợ tè ra quần. Hạo Tường là một người rất thông minh nhưng khi mới chuyển về Trùng Khánh, cậu trở nên khá rụt rè vì cảm thấy khó hoà nhập với những người xung quanh.

Mấy thằng nhóc da đen thích chạy nhảy ở Trùng Khánh thấy một thằng nhóc da trắng như trứng gà mới trở về từ Canada dễ bắt nạt lại còn là nhà có tiền nên hùa vào trêu chọc Hạo Tường. Có một lần, sau khi bị bọn con trai ở xóm cố tình xô ngã, tối hôm đó Hạo Tường chỉ đơn giản kiếm được mấy con côn trùng giả, núp dưới cửa sổ nhà bọn chúng ném thẳng vào bàn học đã làm bọn kia khóc thé lên.

Nhưng trước mặt phụ huynh và đám kia, Hạo Tường chỉ trông vô hại và ngoan ngoãn như thế.

Hồi bé Chân Nguyên cũng không có ý định sẽ đứng ra bảo vệ Hạo Tường vì trông hắn khó gần chết đi được, con trai của cô bạn thân mẹ mình mà cô ấy thì dễ gần, thằng con của cô cứ im im, chả nói gì nhưng mà cô bé hàng xóm của anh thì khác. Lâm Dạ Nguyệt từ bé đã thích bảo vệ các bạn nữ và các bạn yếu thế hơn bị bắt nạt, chính vì thế em đã xuất hiện và đồng hành cùng Nghiêm Hạo Tường đến khi cô bé đột ngột rời đi.

Trong một lần chạy đi mua nước để đi đá bóng, Chân Nguyên đã vô tình thấy mặt kia của Hạo Tường, anh liền thấy thằng nhóc này tinh quái phết nhưng không phải người xấu cũng không phải người yếu đuối đến mức phải có người bảo vệ nên cũng mở lòng hơn và chơi thân Nghiêm Hạo Tường. Thi thoảng hai người còn có vài trò trả đũa mấy thằng béo thích bắt nạt người khác, anh đồng ý với cách chơi của Hạo Tường vì anh cho rằng bạo lực không thể giải quyết bằng bạo lực.

Quay trở lại hiện tại, trong lúc Hạo Tường đang nghiên cứu cái cửa mật mã của kí túc xá, Chân Nguyên còn mãi nhìn trời nhìn đất, tay nghịch nghịch điện thoại không biết có nên liên lạc với Lâm Dạ Nguyệt theo lời dặn dò của mẹ không thì anh nhìn thấy bóng dáng có phần quen thuộc ở dưới sân kí túc xá, vừa mới đi từ kí túc xá nữ ở đối diện. Bằng cảm giác của mình, Chân Nguyên quay đi chạy mất làm Nghiêm Hạo Tường mới mở được cửa gọi anh trong vô vọng nhưng thay vì chạy theo ngay lập tức, hắn thở dài rồi đẩy hành lí của cả hai vào phòng rồi mới đóng cửa chạy theo.

---

Hạ Tuấn Lâm nhìn căn hộ riêng ở gần trường mà cha đã chuẩn bị cho mình thở dài.

Anh quyết định sẽ làm trái lời ông già thêm một lần nữa.

Căn hộ này thì cứ để đó, lỡ sau này có việc dùng đến, còn anh quay đi đến báo danh ở kí túc xá trường. Hạ Tuấn Lâm còn không chịu đi xe riêng của mình mà dùng phương tiện công cộng để đến trường báo danh. Gia đình của anh rất bao bọc con cái, đến nỗi anh còn cảm thấy thật chán nản.

Bởi những người trong gia đình đều đối xử với nhau một cách khách sáo, nếu không muốn nói là quá giả tạo khiến việc anh thấy những cậu bạn cùng lứa chạy nhảy đùa nghịch dưới mưa có cái gì đó rất thú vị nhưng những đứa trẻ khác ngồi trong lớp nhìn giống anh chỉ coi họ là đám nhà nghèo ngu dốt. Hạ Tuấn Lâm cũng muốn có một cuộc sống thú vị như những đứa trẻ kia nhưng sau khi mang một thân ướt như chuột lột về nhà chính, anh lại người sinh ra mình phạt rất nặng để lần sau không làm ra cái trò họ coi là ngu ngốc như thế kia nữa.

Hiện tại rời xa sự kiểm soát của Hạ gia, Hạ Tuấn Lâm sẽ làm những điều mình muốn. Anh xuống xe, đi vào khu kí túc xá của đại học Bắc Kinh, vừa đi vừa nghĩ không để ý đã va vào người khác, lực cũng hơi lớn làm cô gái kia suýt ngã nếu không có người con trai đi bên cạnh đỡ lấy. Anh nói xin lỗi, tưởng như sẽ nhận lại một trận lôi đình từ người đi bên cạnh cô gái nhưng anh lại nhận một nụ cười thiện chí cùng câu nói: "Không sao đâu, cậu đi đường chú ý một chút!".

Anh đứng nhìn hai người kia rời đi, đây là lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm cảm thấy nụ cười của người khác không hề giả tạo một chút nào.

---

"Tôi là Tống Á Hiên, đến từ Sơn Đông!"

Chân Nguyên và Hạo Tường dọn phòng một lúc thì có người gõ cửa, vừa mở cửa thì giật bắn mình vì câu chào giới thiệu của bạn cùng phòng mới của mình. Bọn họ giật mình không phải vì Á Hiên nói lớn hay như nào mà là vì vẻ bề ngoài của cậu.

Á Hiên sở hữu một khuôn mặt khá dễ thương, điển trai nhưng thân hình lại cao lớn đô con cùng chất giọng trầm hơn cả Trương bạo quyền vô địch.

"Xin chào, tôi là Hạo Tường, đây là Trương ca, Chân Nguyên!" thấy anh trai nối khố còn đang đơ nên Hạo Tường miễn cưỡng đáp lại lời chào, còn tiện tay véo Chân Nguyên một cái nhắc anh đừng đơ ra nhìn người ta như vậy.

"Tôi 18 tuổi!" Tống Á Hiên trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề "Mọi người thì sao? Nên xưng hô thế nào?"

"Anh ấy 19, tôi 18!" Nói xong Hạo Tường kéo Chân Nguyên sang một bên cho người mới vào phòng.

Phải nói thì kí túc xá của đại học Bắc Kinh điều kiện khá tốt, phòng ốc khá rộng rãi, bốn người ở hai giường tầng, bốn bàn học, ngoại trừ việc bị giới nghiêm giờ giấc ra thì đều rất tốt.

Thêm một người dọn dẹp cùng thì nhanh hơn một chút. Bọn họ một bên dọn dẹp một bên nói chuyện. Tống Á Hiên gia cảnh cũng bình thường, học hành cũng ổn áp mỗi tội hay tiện tay hoặc lỡ tay vỗ yêu một đứa nào đó trông nhờn nhờn láo láo nên hay bị mời phụ huynh, tí thì bị đẩy xuống lớp cá biệt nhưng thành tích tốt cứu cậu lại. Nghe đến đoạn Tống Á Hiên hay vô tình đấm người khác Trương Chân Nguyên tự nhiên thấy nổi da gà.

Anh từ bé đến lớn chưa đánh ai cả chỉ sử dụng sức lực trời ban của mình để tự vệ và bảo vệ những người anh yêu quý mà thôi. Tống Á Hiên còn trực tiếp chỉnh người. Còn Nghiêm Hạo Tường thì thấy ông bạn mới này hay phết.

"Cậu học ngành nào vậy?" Chân Nguyên hỏi.

"Em học khoa học - hoá dược!" hơn thế còn là thủ khoa đầu vào.

Nhận được câu trả lời Chân Nguyên gật gù, ngành này cũng hợp với tính cách của Tống Á Hiên, trước mắt là anh thấy như vậy, miễn là cậu ta không mang cái gì dị dị từ phòng thí nghiệm về phòng kí túc là được.

"Hai người thì sao?"

Nghiêm Hạo Tường học ngành kinh tế còn là thủ khoa đầu vào của chuyên ngành quản trị kinh doanh, Chân Nguyên khiêm tốn hơn một chút, anh là á khoa của khối ngành kinh tế thị trường nhưng không nói ra. Tống Á Hiên trước khi lên phòng kí túc xá đã ghé qua các giảng đường xem trước, vô tình thấy bảng vàng nên cậu dừng lại đọc, rồi nhanh chóng ghi nhớ những người đầu bảng của các khối ngành.

Cậu có chút hứng thú với những học giỏi.

"À là thủ khoa và á khoa nhỉ?" Tống Á Hiên nhớ lại tấm bảng kia cười cười nói "Lúc nãy đi quay trường tôi vô tình thấy được, bảo sao lúc hai người giới thiệu tôi lại thấy ngờ ngợ!"

"Cậu xem qua cái bảng vàng đó?"

"Đúng vậy! Cũng khá ấn tượng đấy! Nhất là anh đấy, Trương ca!" Á Hiên cho rằng, học lực của Trương Chân Nguyên chắc chắn không kém cạnh ai, việc năm trước trượt đại học khiến cậu không tin lắm "Học lực anh chắc chắn rất tốt, trượt đại học có khó tin quá không?"

Nghiêm Hạo Tường không nghĩ đến chuyện này, hắn chỉ biết Trương Chân Nguyên thiếu vài điểm để đỗ đại học, thi lại cùng hắn cũng không vấn đề gì vì hai người đã quen sát cánh bên nhau rồi chứ không nghĩ Chân Nguyên sẽ có lí do nào khác để cố tình trả lời sai một vài câu hỏi để thiếu một hai điểm xét tuyển.

"Do may mắn cả thôi, anh thiếu 1 - 2 điểm mà!"

Tống Á Hiên nhún vai, "Cũng có nữ sinh ấn tượng ra phết!"

"Cậu đã kịp để ý cô nào rồi sao?" Hạo Tường tay bận rộn nhưng vẫn tiếp chuyện Á Hiên.

"Chưa gặp qua, chỉ đọc trên bảng vàng thôi!"

Hai người kia chưa đi xem qua bảng vàng trông như thế nào cũng hơi tò mò nên hỏi Á Hiên, cậu cũng không ngại chia sẻ thông tin của mình. Á Hiên thấy ấn tượng vì giữa một đống thủ khoa và á khoa đa số đều là nam thì có một nữ sinh thủ khoa ngành tâm lý học điểm rất cao, bỏ xa á khoa khoảng 10 điểm.

"Tên cũng khá hay đấy! Lâm Dạ Nguyệt!"

---

"Ấy, Mã Gia Kỳ?"

Đinh Trình Hâm ngồi trong sân bóng rổ nhìn ra phía ngoài thấy bóng dáng quen quen. lớp trưởng của họ mà.

"Đinh ca, Mã ca đang hẹn hò với ai sao?" Lưu Diệu Văn đập đập quả bóng rổ nhưng vẫn hóng hớt hỏi Đinh Trình Hâm nhưng chỉ nhận lại hai chữ không biết.

Trong lớp kinh tế cậu thân nhất với Mã Gia Kỳ mà chưa bao giờ nghe người kia kể về chuyện mình sẽ hẹn hò hay chuyện về cô bé đang đi bên cạnh. Đinh hồ ly cũng thấy tò mò vì trước giờ học bá Mã toàn né tránh nữ sinh, chỉ muốn chuyên tâm học tập, nay ngay sát ngày nhập học lại đi cùng một cô bé lạ mặt.

"Ra chào hỏi không Đinh ca?"

"Thôi đi! Đừng làm kì đà cản mũi!" Trình Hâm gạt phăng ý tưởng thăm dò trẻ con của nhóc Diệu Văn đi. Nếu còn gặp hai người kia thêm lần nữa thì Đinh hồ ly sẽ có cách hỏi dò sau.

"Anh biết cô bé là ai không?"

"Không biết, hình như là tân sinh viên!"

Đinh Trình Hâm chưa từng gặp cô bé kia lần nào ở trường, ít nhất là khi đang đi cùng Mã Gia Kỳ, trùng hợp cũng sắp đến ngày nhập học của tân sinh viên nên gã đoán là người mới.

"Em xem người bé tí như viên kẹo không giống tân sinh viên tí nào!"

"Nhóc mà để Mã Gia Kỳ nghe thấy, nếu đúng là tân sinh viên, cậu ta sẽ bắt em quỳ xuống gọi cô bé là chị đấy!"

A Trình cười cười trêu cậu em trai cũng mình nhưng mắt không nhịn được mà nhìn theo hai người kia rời đi, gã có để ý.

---

vui lòng không áp dụng lên người thật

bởi vì có thể họ sẽ yêu thương nhau vô bờ, có thể họ sẽ đấm nhau một trận nhưng hãy yêu thương họ nhe.

Hot

Comments

Trúc My

Trúc My

Hay quaa tặng cho bà 1 bông hoa

2024-08-30

1

nè

hóng quáaaa

2024-08-28

0

Toàn bộ
Chapter
1 Mở đầu
2 Chap 1: Đại học Bắc Kinh
3 Chap 2: Hoành thánh không cay
4 Chap 3: Trùng phùng
5 Chap 4: Thủ đoạn trà xanh của Nghiêm Hạo Tường
6 Chap 5: Lời tạm biệt chưa nói
7 Chap 6: Học trưởng Đinh quả thực có chút phiền
8 Chap 7: Sự lãng mạn của Bạch Dương tháng 4
9 Chap 8: Một vài tin đồn nho nhỏ của Mã Gia Kỳ
10 Chap 9: Làm bài tập nhóm với Hạ Tuấn Lâm
11 Chap 10: Bác Nghiêm
12 Chap 11: Sẽ luôn ở bên
13 Chap 12: Hạ Nhất Phong
14 Chap 13: Cùng cha khác mẹ
15 Chap 14: Nam thần bóng rổ
16 Chap 15: Lưu Diệu Văn không thi thể thao?
17 Chap 16: Bánh đúc có xương
18 Chap 17: Sân bóng rổ
19 Chap 18: Chân thương
20 Chap 19: Thích rất đơn giản
21 Chap 20: Lâm Bảo Hoa
22 Chap 21: Nhân duyên từ nhỏ
23 Chap 22: Uất ức
24 Chap 23: Mối quan hệ của Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ
25 Chap 24: Hội ngộ ở Trùng Khánh (1)
26 Chap 25: Hội ngộ ở Trùng Khánh (2)
27 Chap 26: Điều kiện
28 Chap 27: Đề nghị hợp tác
29 Chap 28: Lâm lão phu nhân
30 Chap 29: Khách không mời
31 Chap 30: Sau này làm phiền anh…
32 Chap 31: Hợp tác
33 Chap 32: Vở kịch
34 Chap 33: Hoài niệm nguyệt quang
35 Chap 34: Tâm lý trị liệu
36 Chap 35: Trở thành bạn tốt
37 Chap 36: Trúc mã chiến
38 Chap 37: Miễn cưỡng hợp tác
39 Chap 38: Tống Á Hiên
40 Chap 39: Bắt mạch
41 Chap 40: Khách - không muốn mời
42 Chap 41: Người đầu tiên
Chapter

Updated 42 Episodes

1
Mở đầu
2
Chap 1: Đại học Bắc Kinh
3
Chap 2: Hoành thánh không cay
4
Chap 3: Trùng phùng
5
Chap 4: Thủ đoạn trà xanh của Nghiêm Hạo Tường
6
Chap 5: Lời tạm biệt chưa nói
7
Chap 6: Học trưởng Đinh quả thực có chút phiền
8
Chap 7: Sự lãng mạn của Bạch Dương tháng 4
9
Chap 8: Một vài tin đồn nho nhỏ của Mã Gia Kỳ
10
Chap 9: Làm bài tập nhóm với Hạ Tuấn Lâm
11
Chap 10: Bác Nghiêm
12
Chap 11: Sẽ luôn ở bên
13
Chap 12: Hạ Nhất Phong
14
Chap 13: Cùng cha khác mẹ
15
Chap 14: Nam thần bóng rổ
16
Chap 15: Lưu Diệu Văn không thi thể thao?
17
Chap 16: Bánh đúc có xương
18
Chap 17: Sân bóng rổ
19
Chap 18: Chân thương
20
Chap 19: Thích rất đơn giản
21
Chap 20: Lâm Bảo Hoa
22
Chap 21: Nhân duyên từ nhỏ
23
Chap 22: Uất ức
24
Chap 23: Mối quan hệ của Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ
25
Chap 24: Hội ngộ ở Trùng Khánh (1)
26
Chap 25: Hội ngộ ở Trùng Khánh (2)
27
Chap 26: Điều kiện
28
Chap 27: Đề nghị hợp tác
29
Chap 28: Lâm lão phu nhân
30
Chap 29: Khách không mời
31
Chap 30: Sau này làm phiền anh…
32
Chap 31: Hợp tác
33
Chap 32: Vở kịch
34
Chap 33: Hoài niệm nguyệt quang
35
Chap 34: Tâm lý trị liệu
36
Chap 35: Trở thành bạn tốt
37
Chap 36: Trúc mã chiến
38
Chap 37: Miễn cưỡng hợp tác
39
Chap 38: Tống Á Hiên
40
Chap 39: Bắt mạch
41
Chap 40: Khách - không muốn mời
42
Chap 41: Người đầu tiên

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play