Lâm Dạ Nguyệt không ngờ mình đồng ý cho cha tái hôn, mẹ kế lại nhanh nhanh chóng chóng tách em và cha ra nhanh như vậy. Tất nhiên là Mã Thu Nguyên tách luôn cả Mã Gia Kỳ.
Vì có hộ khẩu ở Bắc Kinh nên em không thể đăng kí phòng kí túc được vì số lượng sinh viên tỉnh khác đến khá nhiều, trường lo không đủ phòng. Vốn định về nhà rồi tính sau thì em nhận được tin nhắn của bố, Mã Gia Kỳ thì nhận được cuộc gọi của mẹ. Nói đã gửi hành lý của em vốn định đem vào kí túc xá sang căn hộ của Mã Gia Kỳ rồi lấy lí do nếu em ở nhà đi học sẽ hơi xa và vất vả. Dạ Nguyệt nhịn không được thở dài một cái.
"Bị làm sao vậy?"
Em có chút khó hiểu xen lẫn khó chịu với hành động này của mẹ kế, bà muốn ở cùng người mình yêu thì em hiểu nhưng vội vàng đẩy em ra khỏi như thế sao? Bản thân Mã Gia Kỳ nhìn mẹ gấp như vậy cũng có suy nghĩ, không biết mà thực sự bà muốn gì. Tuy là thế Mã Gia Kỳ là vô tội, em cũng không trút sự khó chịu của mình lên người anh. Gia Kỳ thấy em nhíu mày cũng có thể hiểu được, tự nhiên bị đẩy ra khỏi nhà đến nhà người mới gặp mặt, không khó chịu thì đúng là bồ tát.
Thấy Dạ Nguyệt lại thở dài, Mã Gia Kỳ cũng chưa gặp tình huống này bao giờ nên cũng hơi xử, mãi lúc sau anh mới nói: "Về nhà trước đã rồi tính sau!"
Mã Gia Kỳ tuy vẫn đang đi học nhưng cũng đã đi làm, cộng thêm với việc người cha mà anh không rõ mặt mũi kia không nhận hai mẹ con anh nhưng cũng âm thầm đứng sau nuôi dưỡng.
Mã Thu Nguyên lúc trước là người thứ ba, cặp kè với một người đã có gia đình - là bố của Mã Gia Kỳ nhưng cũng chỉ được một thời gian, người kia chán Mã Thu Nguyên nên chỉ để lại một tờ chi phiếu. Mãi về sau người đàn ông kia mới biết Mã Thu Nguyên có thai nhưng lại nhất quyết không nhận mặt con trai, chỉ chu cấp tiền nuôi con cho bà hàng tháng để bịt miệng, không ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Mã Gia Kỳ chỉ biết họ của người kia, không rõ mặt vì anh không được gặp nhưng dù không gặp nhau, người đàn ông kia vẫn làm tròn trách nhiệm cho anh tiền hàng tháng cho đến khi học xong. Chỉ có điều, một xu Mã Gia Kỳ cũng không động tới.
"Hay là em trả tiền nhà..."
"Không cần, căn hộ này trước là hai mẹ con chúng tôi ở, đã mua lại rồi! Sau này là người một nhà, không cần khách sáo như vậy!"
Sau khi bị người kia triệt để vứt bỏ, lại còn không danh không phận sinh cho người ta một đứa con trai, Mã Thu Nguyên đã có một khoảng thời gian khá khủng hoảng, thác loạn nhưng khi bà nhìn thấy con trai ở trường mẫu giáo bị những đứa trẻ khác trêu chọc, bắt nạt liền gồng mình để lo toan cuộc sống. Cơ mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Mã Thu Nguyên thi thoảng vẫn có những cuộc hẹn hò thoáng chốc để mua vui hoặc moi tiền từ những kẻ đó để lo cho con trai. Những người đó cũng được gặp Mã Gia Kỳ, có lúc đỉnh điểm, anh đã gặp 3 người đàn ông khác nhau được giới thiệu là bạn của mẹ trong vòng 3 tuần liên tiếp.
Việc Mã Thu Nguyên muốn kết hôn với Lâm Phong khiến anh rất bất ngờ. Tuy rằng rời xa Bắc Kinh mười mấy năm trời nhưng khi quay trở lại, chỉ sau một thời gian việc kinh doanh của Lâm Phong quay trở về quỹ đạo, không nói trước được sẽ tham gia thị trường cổ phiếu trong thời gian tới cộng với hành động của mẹ vội vội vàng vàng đẩy con riêng của người yêu đến ở cùng con riêng của mình khiến anh suy nghĩ, mong rằng dự đoán của mình sai.
Nhìn Lâm Dạ Nguyệt cúi đầu nhắn tin với nhóm bạn tủm tỉm cười, anh không biết sao gia đình cô bé lại chia tách nhưng không muốn vì mẹ mình mà em lại phải tổn thương thêm một lần nữa.
Mã Gia Kỳ đưa Lâm Dạ Nguyệt về căn hộ ở khu chung cư tầm trung lưu cách trường không xa, đây là thành quả sau khi Mã Thu Nguyên mồi chài những kẻ hám sắc. Dạ Nguyệt hoàn toàn có thể quay về nhà của hai bố con nhưng nếu thế em đi học cũng khá xa, em muốn tự lập hơn nữa. Vốn định ở kí túc xá trải nghiệm cuộc sống của sinh viên đại học thì bị trường tạt cho một gáo nước lạnh rồi phải ở cùng nhà với anh trai lần đầu gặp mặt.
Căn hộ này khá rộng rãi nếu chỉ có hai người ở.
Căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách và bếp mở, có ban công, Dạ Nguyệt không biết câu chuyện đằng sau của gia đình Mã Gia Kỳ, em chỉ cảm thán hai mẹ con họ mua được căn nhà này thì thật giỏi, em và bố phải bán căn nhà ông bà nội để lại thì mới có tiền mua một căn nhà nhiều tiện ích hơn.
"Em dọn dẹp trước đi rồi ra ngoài ăn uống một chút!"
Bọn họ loanh quanh trường học rồi kí túc xá từ chiều giờ cũng sắp đến giờ ăn bữa tối. Em gật đầu rồi đẩy hành lí vào phòng ngủ cũ của Mã Thu Nguyên. Ngoại trừ nội thất và một số đồ đạc con gái sử dụng, đồ cá nhân mẹ kế của em cũng đã dọn dẹp gọn gàng và mang đi hết rồi, còn tận tâm để lại trên giường cho em một hộp quà.
"Chu đáo vậy sao?"
Dạ Nguyệt hơi nghi ngờ một chút, em cảm giác người này đã mong đợi giây phút này từ lâu rồi vậy.
---
Đinh Trình Hâm ở chỗ thang máy khu căn hộ, lấp ló nhìn Mã Gia Kỳ cùng cô bé lạ mặt kia vào nhà mà gãi gãi mũi suy đoán.
Khoan nghĩ A Trình ca theo đuôi nha. Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ sống cùng khu căn hộ mà cũng cùng tầng luôn, chỉ cách có hai căn khác. Đinh hồ ly về đến hầm thì bắt gặp hai người kia đi vào thang máy, thay vì xông vào hóng chuyện luôn thì lại cố tình đi chuyến khác, phần để tránh ngại ngùng, phần để quan sát thêm.
Trình Hâm không biết quan hệ giữa hai người nên tự mình bổ não rất nhiều.
Gã và Mã Gia Kỳ học cùng lớp, tính cách trái ngược. Mã Gia Kỳ có phần trầm ổn hơn, Đinh Trình Hâm thì hơi quậy phá, cà lơ phất phơ một chút nhưng về độ đẹp trai và thu hút mấy em gái trong trường thì một chín một mười, chỉ khác chỗ họ Mã kia không quan tâm lắm còn Đinh Trình Hâm chắc chắn sẽ trêu chọc lại.
Mối quan hệ giữa hai người không tốt lắm, đấy là lớp kinh tế 2 của họ bảo thế chứ cũng không quý nhau lắm là thật. Mã Gia Kỳ không ưa Đinh Trình Hâm ra mặt.
Hai người, người top 1 người top 2 nên đúng là không để nhau vào mắt nhưng Mã Gia Kỳ không quan tâm mấy câu chọc chó của Đinh Trình Hâm, thậm chí là không để vào tai. Đinh Trình Hâm không đạt được mục đích khiến gã càng lấn tới, chỉ cần chọc ngoáy được người kia là gã sẽ làm phiền lúc đó. Những người xung quanh A Trình ca luôn thắc mắc sao lại phải cố tiếp cận người kia làm gì thì gã chỉ cười bảo không phải việc của họ khiến đám anh em chơi cùng tưởng Đinh Trình Hâm thích Mã Gia Kỳ mãi cho đến khi họ biết chuyện đó.
"A Đinh không về nhà sao?"
Bà lão hàng xóm nhà gã đi chợ về thấy cậu thanh niên bảnh trai hay giúp đỡ mình vẫn còn đứng ngó ngó mà gãi mũi. người lớn tuổi trong khu này ai cũng quý Đinh Trình Hâm tại vì gã nói chuyện rất dễ nghe còn hay giúp đỡ mọi người.
"Cháu chuẩn bị về đây, bà cần cháu xách giúp không?"
"Không cần đâu A Đinh, về nghỉ ngơi đi!"
---
Phòng kí túc 2508 đón nốt thành viên cuối cùng - Hạ Tuấn Lâm. Chào hỏi một hồi, trừ Tống Á Hiên ra, Chân Nguyên và Hạo Tường đều lờ mờ đoán ra Hạ Tuấn Lâm cũng giống mình - công tử muốn sống khổ nhưng không tiện vạch trần.
"Em và Á Hiên dọn dẹp đi, rồi đi ăn cùng bọn anh!"
"Em cũng không có quá nhiều đồ, mai em mới chuyển đồ đến!" Hạ Tuấn Lâm trả lời. Cậu chàng nhìn Tống Á Hiên đang loay hoay sắp xếp đồ định giúp thì người kia bảo không cần rồi đẩy Tuấn Lâm ngồi xuống giường nghỉ ngơi.
Mọi người đều là lần đầu tiên gặp mặt nên có chút gượng gạo, Hạ Tuấn Lâm không nói gì chỉ nghịch điện thoại, Nghiêm Hạo Tường thì trầm ngâm nhìn Trương Chân Nguyên cứ soạn tin nhắn rồi lại xoá đi, không biết là nhắn tin với ai. Rồi Hạo Tường lại nghĩ đến Lâm Dạ Nguyệt mà Tống Á Hiên nhắc đến lúc mới vào phòng cộng với việc ban chiều Chân Nguyên đột nhiên chạy xuống lầu kéo một cô gái nào đó khiến hắn nghĩ liệu đây có phải Lâm Dạ Nguyệt mà hắn biết hay không.
Người rời đi đã lâu như vậy, hắn không có cách nào có thể liên lạc với Dạ Nguyệt, phản ứng của Trương Chân Nguyên khi thấy cô gái kia thực sự làm Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ.
"Trương ca, cô gái hồi chiều anh đuổi theo là ai vậy?" vốn định hỏi từ khi quay lại phòng vì khi hắn theo kịp, cô gái kia đã cùng người khác rời đi rồi nhưng Tống Á Hiên lại đến.
"À... Anh nhận nhầm người thôi!"
Nghiêm Hạo Tường tinh ý nhận ra Chân Nguyên đang nói dối, anh ấy không nhận sai người nhưng vẫn muốn giấu Hạo Tường, đến lúc này hắn đã chắc đến tám phần cô bé kia là Lâm Dạ Nguyệt. Bởi có lẽ trong cuộc sống của hai người họ, tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có cô bé thanh mai trúc mã kia mới đủ ảnh hưởng khiến cả hai cảm thấy khẩn trương như vậy, nhất là Chân Nguyên.
"Có khi nào là Lâm Dạ Nguyệt đó không nhỉ?" Hắn nghiêng đầu nhìn người cuối giường hỏi.
Năm đó Lâm Dạ Nguyệt cùng Lâm Phong quay về Bắc Kinh, bỏ Trùng Khánh cùng những kí ức vui buồn ở lại, Nghiêm Hạo Tường không biết gì cả mãi cho đến khi hắn đến nhà em gõ cửa như mọi khi để cùng em đi học thì mới biết, Dạ Nguyệt rời đi rồi, mẹ của em nói trong nước mắt rồi đuổi Hạo Tường đi học đi. Hắn không trách em, nhưng cũng không vui nhất là khi Trương Chân Nguyên biết lí do vì sao em rời đi cùng cha còn Hạo Tường phải hỏi mãi Chân Nguyên mới kể ra.
Nhìn người anh em của mình tắt màn hình điện thoại rồi mỉm cười nhìn mình nói: "Anh cũng không biết!", hắn lại nghĩ nếu trong suốt 6 năm qua, Chân Nguyên và Dạ Nguyệt vẫn liên lạc với nhau thì hắn là gì đối với Lâm Dạ Nguyệt?
---
"Nhóc Văn lại đi làm sớm vậy à?"
Lưu Diệu Văn làm thêm ngoài quán ăn, hôm nay kết thúc trận bóng rổ sớm do đội trưởng Đinh bận chạy theo hóng chuyện của Mã Gia Kỳ. Đấy là cậu nghĩ thế thôi chứ chắc đến 6 - 7 phần là lí do đó rồi.
"Cháu tranh thủ làm sớm về sớm!"
Đây là quán ăn bạn của mẹ Lưu nên chủ mới nhận trẻ dưới vị thành niên làm thêm nhưng cậu cũng chỉ được làm một ca ngắn buổi tối vì bác Vân - bạn mẹ Văn nói cậu vẫn nên tập trung vào việc học hành hơn cộng với vẻ bề ngoài trông không giống học sinh cấp ba lắm nên né được sự kiểm tra của bên trên.
Quán ăn là một quán đồ ăn truyền thống của Bắc Kinh, danh tiếng khá tốt cộng thêm nhân viên đẹp trai như Lưu Diệu Văn hay mấy sinh viên đầy soái khí của đại học Bắc Kinh gần đó nên khá đông khách.
"Năm nay nhóc Văn thi đại học nhỉ? Có dự định gì chưa?" Tiểu Ly - con gái của bác Vân hỏi.
Tiểu Ly như chị gái của Lưu Diệu Văn, đang học cao đẳng và bà chị thầm thương trộm nhớ Mã học trưởng ở đại học Bắc Kinh. Cậu có quen biết qua loa Mã Gia Kỳ vì từng đánh bóng rổ với nhau nên cậu biết họ Mã kia đối với gái thì hơi phũ vì tâm sự nghiệp của anh hơi cao. Diệu Văn có khuyên bà chị, bà chị có nghe nhưng không đáng kể.
"Em thi đại học Bắc Kinh!"
"Ghê chưa thế thì không được làm ca tối như này đâu, lo mà học đi! Đỗ còn giúp chị tán Mã Gia Kỳ"
"..."
cậu chàng có kế hoạch rất rõ ràng và nghiêm túc cho việc học và việc chơi, cậu cũng tính làm thêm một hai tháng nữa rồi nghỉ. Bên đội bóng cũng vậy, đến lúc cậu đỗ vào trường rồi quay lại đội không ai đuổi được, cùng với có Đinh Trình Hâm bảo kê, lo gì đâu mà. Tiểu Ly nhìn cậu em to xác chăm chỉ dọn dẹp mà thầm cảm thán, nếu không trẻ vị thành niên thì chị đây không tha cho nhóc rồi.
"Em nói xem, em đẹp trai như vậy mà không có bạn gái, có phải nữ sinh trường em đều mù hết rồi à?"
"Họ không có mù nhưng mẹ em dặn không được yêu sớm!"
"Nghe lời mẹ vậy sao?"
Lưu Diệu Văn gật đầu.
Cả nhà cậu đều không phải người Bắc Kinh nên trụ được ở nơi đây đã trải qua nhiều vất vả cho nên cậu học hành chăm chỉ, muốn chơi tự kiếm tiền chơi để không để bố mẹ lo lắng.
**leng keng **
"Chào mừng quý khách!"
Tiểu Ly tươi cười đón khách, nhưng lập tức tắt nụ cười trở nên sượng trân khi thấy Mã Gia Kỳ đi cùng Lâm Dạ Nguyệt. Diệu Văn đang lau bàn cũng đứng hình, hết nhìn Mã Gia Kỳ đến nhìn Tiểu Ly.
Mã học trưởng không để ý lắm vì anh cũng không để tâm sự tồn tại của Tiểu Ly, cũng không để ý hôm nay có cả Lưu Diệu Văn đang làm việc luôn. Còn Dạ Nguyệt thì khác, em trước giờ hay để ý sắc mặt của những người xung quanh để đoán tâm lý và hành vi - đây cũng là một trong những lí do giúp ba chữ Lâm Dạ Nguyệt sáng chói trên bảng vàng ngành tâm lý học nhờ điểm phỏng vấn cao ngất ngưởng nên em thấy trạng thái của nhân viên tiệm này hơi lạ khi nhìn thấy họ.
Còn Vân Tiểu Ly thì chết tâm. Chị quay sang nhìn Diệu Văn, nói: "Em nhận order đi!" rồi quay đi, nhưng chỉ được ba giây lại quay lại nói với cậu "Em lau bàn tiếp đi!"
Diệu Văn mắng trong lòng, bà chị này không bị tâm thần tâm liệt cậu theo họ bà chị này luôn.
"Hi, Mã ca đây là..."
Lưu sói há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, Vân Tiểu Ly trực tiếp hỏi vậy luôn hả.
Lâm Dạ Nguyệt nhìn ra chị gái này muốn dò hỏi thân phận của em nên em định trả lời thì Mã Gia Kỳ đã nhanh chóng cướp lời nói: "Là học muội của tôi!" khiến em ngạc nhiên còn Tiểu Ly thì à một cái.
"Thế hôm nay muốn ăn gì?"
"Em có ăn được cay không?" anh hỏi Dạ Nguyệt. Em không nói gì chỉ lắc đầu. Tuy rằng ở Trùng Khánh từ bé nhưng em không được cay, ăn một chút là thấy đau bụng rồi bị nổi mụn, Dạ Nguyệt cũng là con gái, công chúa của bố nên bị mụn là em cũng sợ lắm nên không ăn cay từ lúc 10 tuổi luôn.
"Cho tôi hai phần hoành thánh đi, không cay!"
Vân Tiểu Ly nặn ra nụ cười rồi quay vào bếp báo đơn rồi đi ra chỗ Diệu Văn chán nản vỗ cậu hai phát làm cậu giật mình rồi thì thào nói: "Là học muội của người ta, còn quan tâm như vậy, chị mày hết cơ hội rồi phải không?"
Lưu Diệu Văn xoa xoa chỗ bị bà chị đánh mà xuýt xoa, ai bảo Vân Tiểu Ly không mạnh dạn hơn một chút, đơn phương làm gì biết trước sẽ đau lòng rồi còn đâm đầu vào.
"Nhưng mà giới thiệu như vậy chắc chắn chưa có thân phận rõ ràng, chị còn cơ hội!"
"Bà cô à... Chị quá lạc quan rồi đấy!"
"Lát nữa em mang đồ của bàn đó ra, chị đây tạm thời muốn giận dỗi Mã Gia Kỳ một chút!"
Điên rồi, thật sự điên rồi!
"Anh ra đường không muốn nói em là em gái anh sao?"
Mã Gia Kỳ và Lâm Dạ Nguyệt đột nhiên thành người một nhà, hai người cũng cần thời gian thích ứng, với kinh nghiệm đọc sách, xem phim, trải nghiệm thực tế của em thì cả hai cùng nói ra vấn đề thì sẽ dễ dàng chung sống hơn, con trai hơi ngại đề cập đến vậy em sẽ là người khơi mào vậy.
"Vậy em đã sẵn sàng giới thiệu tôi là anh trai của em chưa?"
Quả thực cũng chưa sẵn sàng lắm nhưng nói là em họ sẽ hợp lý hơn là học muội chứ. Mấy lời này Dạ Nguyệt không nói ra mà em nói: "Nói là học muội sẽ có người hiểu nhầm!"
"Tôi chỉ nói vậy với người cần hiểu nhầm! Khi nào em sẵn sàng.." cũng như bản thân Mã Gia Kỳ hoàn toàn tiếp nhận gia đình mới này "... Gọi tôi là ca ca thì tôi cũng sẽ đối xử với em như cách em đối với tôi!"
Em chợt nhận ra điều gì đó, chị gái phục vụ vừa rồi hình như có chút tâm tư ở chỗ anh trai và hình như anh trai cũng biết điều đó. Không chỉ biết, Mã Gia Kỳ còn muốn mượn em làm người ta chết tâm, chỉ không ngờ đến việc em gái nghĩ anh không thích việc có em gái.
Chỉ cần một câu, Dạ Nguyệt liền hiểu ý của Gia Kỳ. Điều này khiến em thấy anh trai này tuy ít nói nhưng rất tôn trọng và có chừng mực với em.
"Thế anh bình thường làm gì?"
Sau này hai người ở chung một nhà, em cũng muốn tìm hiểu một chút để lựa cách sống. Mọi suy nghĩ của em hiện tại đều hiện lên trên mặt, tức em đang tin tưởng Mã Gia Kỳ một chút, hạ một chút phòng bị với người đối diện. Là một người học kinh doanh, có biết qua cách đoán tâm lý người đối diện, anh đoán ra em muốn gì liền nói: "Cũng không có gì đặc biệt, sáng đi học, chiều đến công ty làm, tối sẽ ăn cơm ở nhà! Em ở nhà cứ tự nhiên, thoải mái không cần để ý đến tôi!"
Chuẩn bị nói không cần để ý thì tốt nhưng lời lại rụt lại.
"Thế không được! Tối em nấu cơm, bọn mình cùng nhau ăn cơm tối!"
Mã Gia Kỳ đang xoay xoay ly nước trong tay bỗng khựng lại vì lời nói của em. Hơi khó tin nhưng Mã Thu Nguyên chưa từng nói như vậy với anh nên anh với mẹ ruột không có quá nhiều cái gọi là cảm giác gia đình. Nhận thấy biểu cảm của anh có chút khác thường, Dạ Nguyệt tưởng mình đã khiến anh không thoải mái liền muốn đổi chủ đề.
"Được, sinh hoạt phí hàng tháng gửi cho em!"
Dạ Nguyệt định từ chối nhưng Mã Gia Kỳ lại nói: "Em mới năm nhất, nên tập trung học hành, cũng chưa đi thêm luôn được, ba Lâm cho tiền cũng phải tiêu cho mình, tôi đi làm rồi, chút sinh hoạt phí này không đáng là bao, không được từ chối!"
"Em đã ở nhà anh không trả tiền nhà lại còn lấy tiền sinh hoạt phí thì..."
"Em nấu cơm cho tôi không cần đi chợ sao?"
"Đúng là em có cần nhưng..."
"Thế đừng từ chối, lát nữa kết bạn Wechat, tôi chuyển tiền cho em!"
Cái khí chất bá đạo này, Lâm Dạ Nguyệt cãi không nổi.
Mã Gia Kỳ là sinh viên ưu tú trong khoa kinh tế, đi thực tập khá sớm và được công ty thăng chức từ thực tập sinh lên nhân viên bán thời gian do còn việc học. Mặc dù vậy nhưng mức lương cũng khá hậu hĩnh cùng với việc năng lực tốt, công ty trân trọng người tài, thưởng doanh thu hoa hồng cao và thi thoảng anh nhờ ngoại hình của mình làm model luôn cho các sản phẩm trang sức của công ty, Mã Gia Kỳ cũng khá dư dả, anh chỉ thiếu điều có nói em gái có thể ở nhà, anh nuôi.
Cơ mà nhận ra cô bé trước mặt mình tính tự lập khá cao nên anh không nói thẳng ra như vậy nhưng lời nói ra đều có ý như thế.
---
Lưu Diệu Văn mang hai bát hoành thánh ra cho Mã Gia Kỳ và Lâm Dạ Nguyệt mới có cơ hội nhìn rõ 'học muội' của Mã ca, trong lòng kêu gào Vân Tiểu Ly nên chết tâm đi.
Vị tiểu tỷ tỷ này xinh quá!
Cậu nhóc chỉ có thể cảm thán như vậy. Giây phút Dạ Nguyệt nhìn cậu mỉm cười nói cảm ơn làm cậu đơ ra mất mấy giây mới giật mình chúc hai người dùng bữa rồi quay lại quầy bar chống tay nhìn hai người ngồi một góc trong quán kia.
Lâm Dạ Nguyệt có ngoại hình sáng, dễ mến, nói thế nào nhỉ, là kiểu chỉ cần là con trai, nhìn qua thôi đã thấy thích mà không nhịn được nhìn thêm lần nữa. trùng hợp thế nào hai người ngồi ngay dưới ánh đèn, Lâm Dạ Nguyệt đối mặt vào quầy bar nhưng không quá để ý mà chỉ tập trung ăn uống và nói chuyện, lắng nghe Mã Gia Kỳ. Cậu trai mới lớn không nhịn được mà nhìn khách hàng của mình rồi tự giật mình tự vỗ vỗ mặt mấy cái.
"Làm gì thế?" Tiểu Ly thấy hành động ngốc nghếch của em trai mà nhíu mày hỏi.
"Không có gì! Chị nên chết tâm đi!"
"Hả?"
"Lát tan ca cho em một hoành thánh không cay nhé!"
"Bị dở hơi hả?"
Lưu Diệu Văn bình thường ăn cay muốn phát điên nay đòi ăn không cay là thế nào?
---
còn tiếp
Updated 42 Episodes
Comments
Trúc My
Hay quaa tg oi ra
2024-09-02
0