Yêu phi cùng hoàng đế lúc này đang ngủ say, Tịch Dương nhẹ chân bước đến bên cạnh cánh cửa, nhẹ nhàng lấy ra một ống nhỏ, cắm qua cửa thổi vào một luồng khói trắng.
Cả Hồ Yêu lẫn hoàng đế nhanh chóng rơi vào hôn mê, Tịch Dương ngó vào, sau đó đẩy cánh cửa mở toang ra, mang theo ba người phía sau tiến vào. Cảnh Giản sợ nàng bẩn tay mà tiến đến trước, nắm lấy cổ áo yêu phi mang đi.
Cả bốn nhanh chóng rời khỏi tẩm điện, chạy đến Ngự Hoa Viên. Tịch Dương lấy đan dược, Cảnh Giản bóp mạnh miệng đối phương bắt đối phương há miệng, nàng nhanh chóng nhét đan dược vào. Hồ yêu rất nhanh liền tỉnh lại, nàng ta kinh hãi nhanh chóng hét lên:”Ngươi thả bổn cung ra, bổn cung sẽ nói với bệ hạ giết ngươi”
A Ngọc đứng trước mặt Tịch Dương mắng vào mặt ả ta:”Ngươi là yêu phi hại nước hại dân, cả quốc gia ghét ngươi thấu tận xương tuỷ kia kìa, ngươi còn dám nhắc bệ hạ? Bệ hạ rõ ràng là minh quân lại bị ngươi hại thành hôn quân, ngươi đáng chết”
Tịch Dương rất nhanh tiến đến, vươn tay vòng lên trước mặt nàng, dùng bàn tay mềm mại che đôi mắt nàng lại, hiện nguyên hình là Hồ yêu mười đuôi, dùng mê thuật thao túm đối phương:”A Ngọc, mau quay về đi, hoàng hậu nương nương đang đợi muội ở trong tẩm cung của người đấy”
A Ngọc mơ hồ đáp:”A Ngọc biết rồi, A Ngọc về đây ạ”
Đợi đối phương rời đi, Tịch Dương cúi người, vươn tay bóp chặt lấy cằm yêu phi kia, cưỡng ép hiện nguyên hình là Hồ yêu bảy đuôi rồi hỏi:”Tiểu hồ yêu, ngươi có biết, cái giá khi mắng Thánh Nữ Hồ Tộc tiền nhiệm là gì không?”
Hồ yêu nhận ra nàng rồi, cũng bị dung mạo của nàng làm cho mê hoặc giống hệt như cái cách, Hồ Tộc Thánh Nữ hiện tại từng bị nàng mê hoặc cho thần hồn điên đảo.
Hồ yêu nhẹ nhàng lắc đầu sau đó nói:”Người thật xinh đẹp”
Tịch Dương nói với đối phương:”Ta sẽ dẫn ngươi về Hồ tộc, tội hay không tội do Thánh Nữ hiện tại phán”
Nói xong liền lấy dây trói yêu, trói chặt Hồ Yêu lại, sau đó dùng mê thuật thao túm đối phương, bắt đối phương đi theo mình.
Cảnh Giản hỏi nàng:”Ta tưởng chỉ có Yêu hồ bình thường mới có tu luyện thuật này, muội cũng có?”
Tịch Dương lắc đầu, nàng giải thích:”Thân mang huyết mạch Hồ tộc, yêu thuật là thứ thấm vào huyết mạch, tuy nhiên cách tu luyện khác nhau thì kết quả sẽ khác nhau, ta từ nhỏ tuy mang huyết mạch yêu tộc nhưng lại là thần, nên không tu luyện yêu đan, vì vậy nên ta có thể luyện thành mười đuôi”
Cảnh Nhạc hỏi nàng:”Hồ tộc mười đuôi có hiếm không?”
Tịch Dương trả lời:”Rất hiếm, huynh cứ lấy ví dụ thế này, nếu Hồ tộc Thánh Nữ là Cửu Vỹ Hồ nhưng trong tộc lại sinh ra một Hồ Yêu tu luyện ra mười đuôi, thì Thánh Nữ đó bắt buộc phải nhường ngôi vị cho Hồ yêu kia, mặc kệ Hồ yêu đó xuất thân thế nào”
Cảnh Giản hỏi nàng:”Nếu nam nhân Hồ tộc có mười đuôi thì sao?”
Tịch Dương trả lời:”Công pháp tu luyện chỉ truyền cho nữ tử không truyền cho nam, hơn nữa nếu nam nhân tu luyện thì phải được Thánh Nữ cho phép, nhưng không phải Thánh Nữ nào cũng để nam nhân tu luyện vượt mình, bởi vì nam nhân thể chất tốt hơn nữ nhân, nếu tu luyện sớm muộn sẽ vượt qua, cho dù là bản thân rõ đã xin Thánh Nữ tiền nhiệm tu luyện và được đồng ý nhưng chưa chắc là Thánh Nữ đời sau cho phép, nên rất nhiều nam nhân Hồ tộc chết sau khi một Thánh Nữ mới lên ngôi, với Hồ tộc, nam nhân phụ trách ở nhà chăm hài tử, trong tộc không có quyền hành, hầu như có thể bị cưỡng ép giữa đường nếu như nữ tử kia thích, hơn nữa cũng không có quyền phản kháng, ở Hồ tộc nữ tôn nam ti đó, nam nhân đánh nữ nhân được coi là hành vi không được phép, có thể bị xử tử, nó giống việc một thường dân đắc tội với hoàng thất ở nhân gian ấy”
Cảnh Nhạc hỏi nàng:”Hồ tộc các muội...có phải hơi gắt rồi không?”
Tịch Dương lắc đầu, nàng nói:”Ở nhân gian, nam tôn nữ chính là ti, nữ nhân hầu như chẳng có quyền phản kháng khi bị nam nhân bắt nạt, nam nhân cưỡng hiếp phản kháng liền bị đánh chết, nhân gian cũng được, Thiên Đình cũng được, Hồ tộc cũng được, như nhau cả thôi”
Cả hai nghe xong khựng lại, nhiều lúc bọn họ cảm thấy nàng nói nhiều thứ đúng với sự thật, mà sự thật thường rất phũ phàng và bạc bẽo.
Chính Cảnh Yên, bào muội của cả hai, lúc Cảnh Nhạc lên kinh thi cử làm quan, Cảnh Giản ở quân đội, Cảnh Yên ở nhà với mẫu thân, mười tám tuổi bị cẩu quan cưỡng hiếp làm nhục, phản kháng liền bị đánh chết, thân xác trả về không tốt chút nào. Cảnh Giản hỏi nàng:”Có phải vì Cảnh Yên nên muội ghét nam nhân không?”
Nàng lắc đầu, bảo:”Tỷ ấy chết rồi khiến ta nhân đôi thù ghét với nam nhân, trước đó đã ghét bỏ rồi, lần đó ta hạ phàm vào đúng ngày như mọi năm để đến cùng mẫu thân, các huynh và tỷ tỷ đón giao thừa, năm đó ta mười bốn, không ai đi cùng ta cả, ta muốn đi một mình, suýt chút thì ta bị một tên cẩu quan hám sắc bắt về làm thiếp, lời lẽ hắn nói khiến ta đến giờ còn thấy kinh tởm”
Cảnh Giản tức thì nắm lấy vai nàng nói:”Sao không nói với ta? Muội không nói với ta chuyện đó, ta còn tưởng do hôm đó có việc nên đến muộn muội mới tức giận đến vậy”
Tịch Dương lắc đầu, nàng bảo:”Huynh làm được gì? Hắn là quan thất phẩm đấy, cho dù không phải quan trong triều nhưng cũng là quan địa phương, huynh đánh chết hắn chẳng có ích gì mà gây hại cho huynh lẫn người nhà”
Comments