Trong phòng của Ngọc Minh.
”Không có anh, em liền gặp chuyện… Anh thấy có lỗi quá…” Đăng Khoa vuốt tóc em, Ngọc Minh thì khó chịu tránh né.
“Bỏ tay ra đi, mấy người cứ bám theo tui như vậy, làm tui rất rất khó chịu!” Ngọc Minh cau mày nhìn Đăng Khoa. “Không có mấy người, tui thấy thoải mái hơn nhiều!”
“Ơ anh…” Đăng Khoa vốn dĩ cũng đã quen với những lời nói phũ phàng của cậu bé 3 tuổi này. Nhưng sự nuông chiều Ngọc Minh đã ăn sâu vào trong máu từ lâu, nói bỏ là không dễ.
...****************...
Một năm trước.
Do sự ảnh hưởng của thời tiết mà Phạm Đăng Khoa phải chuyển đến khu này sống. Cũng nhờ đó mà gặp được em.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp trước bão, Đăng Khoa nhìn thấy Ngọc Minh ngồi một góc trong sân vườn, vào lúc ấy, anh thấy tim mình đập rất nhanh…
“Chào bạn, bạn tên là gì vậy?” Đăng Khoa chủ động tiến đến chào hỏi.
“Người lạ à? Xin lỗi, tui không có nội tạng cho mấy người bán đâu.” Nói xong Ngọc Minh thở dài chán nản định bước vào nhà thì Đăng Khoa níu tay lại.
“Không có nội tạng? Vậy mà cậu vẫn đẹp vẫn khoẻ mà? Cậu là người ngoài hành tinh à? Nhưng người ngoài hành tinh không có đẹp như cậu.”
“Thì sao, lỡ đâu tui là người ngoài hành tinh cải trang rồi cài cắm vào trái đất đó! Thấy sợ tui đi!” Ngọc Minh thấy cậu bạn trước mặt cũng hơi ngốc ngốc, cũng không ngại mà ở lại đùa giỡn một chút.
“Vậy thì… thưa người ngoài hành tinh, người tên là gì vậy?” Đăng Khoa cũng rất biết phối hợp mà diễn cùng em.
“E hèm… tui tên là Ngô Ngọc Minh.” Giọng của em rất hay, nhưng em lại nói giọng òm òm của người lớn chỉ để muốn bắt chước cách nói của người ngoài hành tinh.
“Tên người đẹp quá, tên tôi là Phạm Đăng Khoa, sắp tới sẽ chuyển đến nhà bên cạnh. Mong người ngoài hành tinh chú ý đến loài người nhỏ bé như tôi.” Đăng Khoa cúi đầu xuống hôn tay của em như cách chào tạm biệt, rồi quay đầu bước về nhà.
Ngày hôm sau.
Một ngày mưa bão rất lớn, Đăng Khoa chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, đối điện cửa sổ nhà lại là cửa sổ nhà của cậu bé người ngoài hành tinh hôm qua.
Anh cứ ngồi chống cằm ngồi trước cửa sổ như thế, ngồi ngắm làn mưa trắng xoá do bão mang lại. Rồi lại nhớ đến nụ cười của Ngọc Minh rồi tự cười.
Không biết đã qua bao lâu, Đăng Khoa cũng chán nản rời khỏi ghế, đi xuống phòng khách. Hiện tại, chỉ có anh, quản gia và những người giúp việc. Vì đơn giản bố mẹ muốn những đứa con an toàn nên mua cho mỗi đứa một căn nhà để tránh bão.
“Bạn nhà bên cạnh… ông có biết bạn ấy bao nhiêu tuổi không?” Đăng Khoa nhìn quản gia rồi nói. “Bạn ấy có bố mẹ hay gì không?”
“Chuyện này… tôi cũng không rõ thưa cậu chủ. Tôi sẽ kêu người điều tra.” Quản gia ngạc nhiên, cậu chủ nhỏ này không bao giờ chịu kết bạn với ai, vậy mà vừa mới tới đây đã vội hỏi tên tuổi cậu bạn nhà bên.
...----------------...
Vài ngày sau, sau khi bão tan.
Đăng Khoa nhanh chóng đi qua nhà bên cạnh, đứng trước cửa nhà rất lâu, cuối cùng có một người phụ nữ bước ra. Đương nhiên, anh biết đó là ai…
“Ối, con nhà ai thế? Sao lại đứng trước nhà cô thế này?” Ngô Liễu Đình đi đến chỗ Đăng Khoa. “Con lạc bố mẹ à?”
“Dạ không, con tìm Ngọc Minh ạ.” Đăng Khoa thành thật trả lời.
“Tìm Ngọc Minh sao…” Ngô Liễu Đình hơi phân vân, con trai mình cho dù có nhan sắc người gặp người thích, hoa gặp hoa nở cũng chả có ai chơi với em quá 3 ngày do tính tình của em.
“Vâng.”
“Ngọc Minh à! Có bạn đến tìm con này!”
Ngọc Minh từ đằng sau cánh cửa lú đầu ra, Đăng Khoa liền sáng mắt muốn chạy lại phía em nhưng bị Ngô Liễu Đình ngăn lại.
”Lại là bạn à…” Ngọc Minh thấy anh thì không vui nói. Mặc dù người này có nhan sắc cũng đẹp, nhưng không bằng em.
“Anh muốn chơi với em, à quên, anh năm nay 3 tuổi, em 2 tuổi đúng không?” Đăng Khoa nắm tay nhỏ của em.
“Ờ…” Ngọc Minh bĩu môi.
“Hai đứa vào nhà chơi đi, mẹ đi có việc. Ngọc Minh nghe mẹ dặn nào.” Ngô Liễu Đình ôm Ngọc Minh vào lòng. “Ở nhà nhớ nghe lời cô Đào, ngoan mẹ thương nhá.”
“Vâng…”
Ngô Liễu Đình nhẹ nhàng để Ngọc Minh xuống, sau đó lại ra hiệu cho em dắt bạn vào nhà. Bước chân em đi khập khiễng nhưng tay vẫn nắm chặt tay của Đăng Khoa.
“Nắm chặt vào nha, coi chừng té đó, té là mình không đỡ đâu.” Ngọc Minh vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Đăng Khoa.
“Ừm ừm, sẽ không ngã.” Đăng Khoa nắm chặt lấy tay em, còn cẩn thận từng bước sợ em té.
Vào đến nhà.
“Mẹ em là minh tinh à?” Đăng Khoa vẫn nắm chặt tay em.
“Đúng rồi, sao? thấy ngầu lắm đúng không?” Ngọc Minh em đắc ý nhìn anh, vì từ trước đến giờ, ai cũng ngưỡng mộ em vì em có mẹ là minh tinh nổi tiếng hàng đầu thế giới cả.
“Đúng, ngầu lắm. Em cũng đẹp giống mẹ em lắm đó.” Đăng Khoa mê mẫn nhìn em.
“Vậy thì bố mẹ bạn làm cái gì?” Ngọc Minh để hai tay lên bàn chú ý lắng nghe.
“Bố anh làm doanh nhân, mẹ anh là hoạ sĩ.” Doanh nhân thành đạt nhất thế giới, hoạ sĩ được săn đón khắp năm châu.
“Ồ…Sao mình không thấy bố mẹ của bạn?”
“Bố mẹ anh không sống ở đây, họ bên Anh rồi. Hiện tại chỉ có anh sống ở đây với quản gia và người giúp việc.”
“Vậy bạn có đi nhà trẻ không? Học ở nhà trẻ với mình ấy!”
Phạm Đăng Khoa không thích ở nhà trẻ, vì ở đó ồn ào tiếng khóc la của con nít, và những kiến thức nhàm chán anh đã học qua từ trước. Nhưng nếu Ngô Ngọc Minh thích, anh vẫn sẽ đi.
“Anh sẽ cân nhắc.”
Người giúp việc: “Có chắc là hai đứa bé này chỉ mới có 2 3 tuổi không?”
......................
Kịch Nhỏ:
Phạm Đăng Khoa: Vợ tôi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi.
Ngô Ngọc Minh: Chồng tôi từ nhỏ đã ngu ngốc, mê muội bất chấp.
Updated 79 Episodes
Comments
_Nhi Khánh_
Sao ngoài gth ghi họ cố mà công họ phạm v
2025-03-27
1
Miloo
Wao trùng hợp ghê cái họ lẫn cái tên y chang thg em út 3 tuổi con dì tui.
2025-03-10
4
Hạ Du Mộc Lâm Ngôn
Còn bé cỡ này, lớn cỡ nào...
2025-03-15
3