Hoàng Tiểu Cầm thấy mình đang ở giữa một thị trấn xa lạ. Cô nhìn lên bầu trời, vẫn là vầng trăng tròn và bầu trời sao không một gợn mây đó. Cô nhớ rõ là mình đã lên giường đi ngủ, không thể nào lại ở một nơi như thế này.
Cô đi vài bước, cảm giác lạnh lẽo làm cô run nhẹ. Phía trước có một bóng người, không phải ai xa lạ mà chính là Dương Mỹ Mỹ. Hoàng Tiểu Cầm bước đến bên bạn mình và gọi lớn “Mỹ Mỹ, chuyện này là thế nào? Cậu đang có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt của Dương Mỹ Mỹ trắng bệch, cô ấy lại lẩm bẩm những câu nói mà Hoàng Tiểu Cầm đã nghe tới thuộc lòng “Thị trấn... đường hầm... bóng ma.”
Dương Mỹ Mỹ nhìn về phía trước, Hoàng Tiểu Cầm theo ánh mắt cô ấy nhìn theo và thấy phía trước họ là một đường hầm. Cô nhớ rõ vừa nãy vẫn chưa có đường hầm này ở đây. Mặc dù trong đường hầm ánh trăng chiếu sáng không tới, cũng không có đèn ở đó nhưng Hoàng Tiểu Cầm vẫn nhìn thấy rõ được bên trong.
“Đây là đường hầm mà cậu đã nhắc tới?” Cô hỏi nhưng không nhận được câu trả lời.
Từ trong đường hầm, một bóng trắng xuất hiện từ xa và dần dần tiến lại. Cô mở to mắt kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày gặp phải ma quỷ. Với sự bình tĩnh của mình, cô kéo tay Dương Mỹ Mỹ bỏ chạy.
“Phải rời khỏi đây nhanh thôi, gặp phải thứ không hay rồi.” Hoàng Tiểu Cầm tự hỏi bóng ma này có phải thứ khiến Dương Mỹ Mỹ rơi vào tình trạng kinh hãi tột độ này hay không.
Chạy được một lúc lâu, Hoàng Tiểu Cầm dừng lại và quay về phía sau để xem hồn ma kia còn bám theo mình hay không. Vừa xoay đầu nhìn về phía sau, một gương mặt đẫm máu dí sát vào mặt cô. Cảnh tượng khủng khiếp đó khiến cô giật mình.
Trước mắt cô là trần nhà, Hoàng Tiểu Cầm nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Điều đó lý giải được cho việc cô đột nhiên có mặt ở một nơi xa lạ cũng như các hiện tượng lạ như hồn ma. Duy chỉ có cảm giác lạnh lẽo là vẫn không thay đổi, Hoàng Tiểu Cầm ngồi dậy khỏi giường và nhìn về phía cửa sổ, nó đang mở để những cơn gió lạnh ùa vào. Cô đoán do cơn lạnh này cùng với những từ ngữ lặp đi lặp lại của Dương Mỹ Mỹ đã khiến cô gặp ác mộng.
Hoàng Tiểu Cầm bước tới bên cửa sổ, vô thức nhìn xuống dưới sân. Cô thấy một bóng người ở đó, người đó đang đi tới lỗ hổng trên tường kí túc xá.
Lỗ hổng trên tường đó đã có từ rất lâu nhưng không được sửa chữa lại. Nó ở sau một bụi cây nên ít ai để ý tới, các sinh viên thường dùng nó để lẻn vào kí túc xá khi về trễ. Có lẽ vì vậy nên nó là bí mật đối với ban quản lý kí túc xá, do đó không ai cho người tới sửa.
Lúc này đã qua nửa đêm, ai lại muốn rời khỏi kí túc xá? Hoàng Tiểu Cầm nhìn sang giường của Dương Mỹ Mỹ, quả nhiên là cô ấy đã không còn ở đó. Không suy nghĩ nhiều, Hoàng Tiểu Cầm vội chạy xuống sân để ngăn bạn mình bỏ đi.
Dù đã dùng hết tốc lực, Hoàng Tiểu Cầm vẫn không bắt kịp, Dương Mỹ Mỹ đã rời khỏi kí túc xá. Cô chui qua lỗ hổng trên tường và nhìn thấy phía trước có một vũng nước. Dương Mỹ Mỹ đã giẫm lên nó và để lại dấu chân, một dấu hiệu đáng mừng. Hoàng Tiểu Cầm chạy theo dấu chân đó, cô biết nếu để lâu thì sẽ không còn dấu chân nước nữa.
Rẽ qua một góc phố, Hoàng Tiểu Cầm đã tìm thấy Dương Mỹ Mỹ. Nhưng ngoài cô ấy còn có sự hiện diện của một gã bịt mặt. Hắn đang cố tìm cách siết cổ Dương Mỹ Mỹ. Chính xác thì hắn không cần cố vì Dương Mỹ Mỹ đang trong trạng thái mất hồn, cô ấy không hề phản kháng.
Nhìn thấy sự xuất hiện của Hoàng Tiểu Cầm, hắn bị bất ngờ và vội đẩy Dương Mỹ Mỹ ra chạy đi. Nếu đuổi theo hắn thì có thể sẽ có nguy hiểm, hơn nữa cũng không thể bỏ mặc Dương Mỹ Mỹ nằm đây một mình, Hoàng Tiểu Cầm chọn cách để hắn chạy thoát.
“Mỹ Mỹ, cậu có sao không?” Hoàng Tiểu Cầm cúi xuống xem xét và hỏi han.
Cô ấy vẫn không hề đáp lại, cứ hững hờ nằm trên mặt đất. Hoàng Tiểu Cầm nhận thấy vấn đề của Dương Mỹ Mỹ không hề đơn giản, cô cần sớm đưa cô ấy tới bệnh viện. Lúc này đã quá khuya, Hoàng Tiểu Cầm đành tạm thời đưa cô ấy về phòng, lần này cô sẽ phải thức để canh chừng cô ấy không làm gì nguy hiểm.
“Tớ thật sự không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tớ thề sẽ giúp cậu trở lại bình thường.” Hoàng Tiểu Cầm nói trong lúc dìu Dương Mỹ Mỹ trở về phòng.
“Thị trấn ma... cần tránh xa nơi đó.” Cuối cùng cô ấy cũng nói một câu hoàn chỉnh.
Hoàng Tiểu Cầm liền nhân cơ hội này để hỏi rõ hơn “Thị trấn ma? Nơi đó ở đâu và đã có chuyện gì xảy ra?”
“Quái vật... bóng ma... nghi lễ hiến tế.” Dương Mỹ Mỹ trả lời rời rạc.
Cô dần hiểu được Dương Mỹ Mỹ muốn nói gì, nhưng những điều đó quá khó tin.
“Cậu có thể nói rõ hơn nữa không?”
“Quái vật... bóng ma... nghi lễ hiến tế.” Cô ấy lại trở về trạng thái chỉ lặp lại vài từ.
Updated 35 Episodes
Comments