Thị Trấn Ma

Thị Trấn Ma

Chương 1

Buổi tối hôm nay trăng rất tròn, trời không mây, có thể thấy rõ các vì sao. Hoàng Tiểu Cầm ra sân vườn kí túc xá để ngắm bầu trời đêm. Cô thích thư giãn bằng cách ngồi trên ghế đá và ngắm cảnh thế này. Bạn thân của cô là Dương Mỹ Mỹ thường sẽ ngồi cùng cô và luôn miệng kể đủ thứ chuyện trên đời. Đáng tiếc là đêm nay cô ấy không có mặt. Dương Mỹ Mỹ bảo rằng cô ấy có kế hoạch đi chơi ba ngày ở một địa điểm bí mật.

Giữa hai người họ vốn không có gì không thể chia sẻ. Từ chuyện học tập, chuyện gia đình, bạn bè đến cả chuyện yêu đương họ đều kể cho nhau nghe tất cả. Hoàng Tiểu Cầm thấy khá kì lạ và thắc mắc có chuyện gì mà Dương Mỹ Mỹ lại giấu cô. Hoàng Tiểu Cầm biết mỗi người đều cần sự riêng tư nhất định nên nếu cô ấy không nói, cô cũng không hỏi.

Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Hoàng Tiểu Cầm dù đã mặc áo ấm vẫn thoáng rùng mình. Cô thầm nghĩ đêm nay không thích hợp để ở ngoài như thế này. Tuy tiếc rẻ bầu trời đêm đẹp đẽ này, Hoàng Tiểu Cầm đành quyết định trở về phòng.

Khi đi ngang qua cổng, cô bỗng thấy Dương Mỹ Mỹ đang lẩn thẩn bước tới cầu thang. Cô cứ ngỡ Dương Mỹ Mỹ vẫn chưa trở về, hôm nay mới là ngày thứ hai trong chuyến đi của cô ấy.

“Chào Mỹ Mỹ, kế hoạch có thay đổi sao?” Hoàng Tiểu Cầm lại gần.

Thái độ của Dương Mỹ Mỹ rất lạ, gần như là không phản ứng với tiếng gọi của Hoàng Tiểu Cầm. Cô thầm nghĩ có lẽ bạn mình vừa gặp chuyện gì đó khiến tâm trạng tồi tệ và trở nên thẫn thờ như thế.

“Mỹ Mỹ, có chuyện gì thế? Cậu cứ nói với tớ rồi chúng ta cùng nhau giải quyết.” Hoàng Tiểu Cầm đặt tay lên vai của Dương Mỹ Mỹ.

Cô ấy giật mình nhảy sang một bên, phản ứng đó khiến Hoàng Tiểu Cầm kinh ngạc.

“Có chuyện gì thế? Sao bỗng nhiên trông cậu kì lạ thế?” Hoàng Tiểu Cầm lo lắng hỏi. Cô không đoán được chuyện gì đã xảy ra với Dương Mỹ Mỹ.

Cô ấy run rẩy, Hoàng Tiểu Cầm thấy rằng đó không phải vì lạnh. Ánh mắt của Dương Mỹ Mỹ trợn trừng, trông như đang kinh sợ điều gì đó. Nhận ra bạn mình, Dương Mỹ Mỹ đã bình tâm lại một chút.

Hoàng Tiểu Cầm từ từ tiến lại cầm tay cô bạn của mình trấn an “Tớ không rõ có chuyện gì nhưng cậu đã về đây thì ổn rồi. Chúng ta lên phòng rồi từ từ nói chuyện nhé.”

Cô dắt tay bạn mình vào thang máy. Dương Mỹ Mỹ thì thầm rất khẽ vài từ rời rạc “Thị trấn bỏ hoang... đường hầm... quái vật.”

Ban đầu Hoàng Tiểu Cầm chưa nghe rõ nhưng sau đó Dương Mỹ Mỹ tiếp tục lặp lại các từ đó. Cô cố nghĩ xem Dương Mỹ Mỹ đã gặp chuyện gì. Dựa vào những từ rời rạc đó, cô đoán là Dương Mỹ Mỹ đã tới một Thị trấn bỏ hoang, đi qua một đường hầm và gặp phải quái vật.

Cô không nghĩ rằng có quái vật tồn tại trên đời, có lẽ Dương Mỹ Mỹ chỉ nhầm lẫn với thứ gì đó.

“Cậu đã gặp quái vật sao? Đó là lý do cậu có vẻ sợ hãi? Chuyến đi bí mật của cậu chẳng lẽ lại là khám phá Thị trấn bỏ hoang nào sao?” Hoàng Tiểu Cầm đặt một loạt câu hỏi.

Khi nghe thấy những từ đó, Dương Mỹ Mỹ lại càng run rẩy hơn. Hoàng Tiểu Cầm thấy thế nên không hỏi nữa, tiếp tục im lặng trở về phòng.

Hai người bạn cùng phòng thấy Hoàng Tiểu Cầm về cùng với Dương Mỹ Mỹ thì khá ngạc nhiên.

“Ơ, tớ tưởng cậu ngày kia mới về.” Một cô lên tiếng hỏi Dương Mỹ Mỹ.

“Thị trấn... đường hầm... ngọn núi.” Dương Mỹ Mỹ vẫn tiếp tục nói những từ rời rạc.

“Cậu ấy bị làm sao thế?” Người bạn cùng phòng còn lại hỏi. Hai người họ cảm thấy khá lo lắng và có chút sợ trạng thái này của Dương Mỹ Mỹ.

“Tớ không rõ. Lúc gặp cậu ấy ở dưới nhà là cậu ấy đã như vậy rồi. Dường như Mỹ Mỹ vừa trải qua việc gì đó rất khủng khiếp. Bây giờ có lẽ cần cho cậu ấy thời gian để bình tĩnh lại.” Hoàng Tiểu Cầm kéo Dương Mỹ Mỹ ngồi xuống giường.

“Quái vật... nghi lễ... bóng ma.” Cô ấy vẫn nói những từ khó hiểu.

“Nghe như truyện kinh dị vậy? Có phải cậu ấy bị ma ám rồi không?” Một cô bạn cùng phòng sợ sệt nói.

“Ma ám sao? Chẳng lẽ lại thế?” Tuy không tin tâm linh nhưng lúc này Hoàng Tiểu Cầm chưa thể tìm lời giải thích nào hợp lý hơn.

“Tớ sợ quá. Có lẽ tối nay tớ không ngủ cùng cậu ấy đâu, tớ sẽ sang phòng bên xin ngủ nhờ.” Một cô bạn nói và dọn đồ đi thẳng ra khỏi phòng.

Cô bạn còn lại chần chừ một lúc, cô bạn đó nhìn Dương Mỹ Mỹ một lúc và cũng dọn đồ rời đi. Hoàng Tiểu Cầm vốn cũng đoán hai người họ sẽ phản ứng như thế. Cô thì chắc chắn không thể bỏ bạn thân của mình. Tối hôm đó, cô đành bỏ khung cảnh trăng tròn đẹp đẽ ngoài cửa sổ để nói chuyện với Dương Mỹ Mỹ. Dù cho cô có cố gắng như thế nào thì vẫn chỉ được đáp lại những từ ngữ đó.

Khi trời đã về khuya và Hoàng Tiểu Cầm dần mệt mỏi với việc này thì Dương Mỹ Mỹ cũng nằm xuống và ngủ thiếp đi. Cô nghĩ ngày mai mình sẽ tìm cách giải quyết vấn đề này tốt hơn, còn bây giờ thì cô chỉ muốn đi ngủ ngay.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play