Bên trong phòng, ngoại trừ một cái tivi nhỏ, một cái bếp ga mini, cùng một cái bàn xếp được dựng ở bên cạnh cửa thì không còn thứ gì nữa cả.
Ở giữa phòng, một chàng trai cả người xuề xòa, quần áo bẩn thỉu, đang nhắm nghiền hai mắt nằm bên trên một tấm vải mỏng. Nghe tiếng nói ồn ào vang vọng bên tai hai mắt của chàng trai bắt đầu run rẩy rồi chậm chậm mở ra.
Đôi con ngươi màu đen xinh đẹp đầy vẻ hung bạo bỗng nhiên trợn to, người con trai lúc này vẫn đang nằm trên tấm vải bật dậy, hai mắt tràn đầy cảnh giác nhìn xung quanh căn phòng.
Tivi bên cạnh vẫn đang chiếu, tiếng nói của phóng viên nữ đang đều đều mà vang lên.
"Hầm ngục."
Giọng nói khàn khàn vang lên trong căn phòng, bóng dáng của chàng trai chậm rãi đi đến bên cạnh tivi nhỏ sau đó ngồi xuống trước tivi. Hai mắt nhìn chằm chằm vào những hình ảnh được chiếu bên trong tivi, bên tai vang lên câu nói rõ ràng của phóng viên.
Càng nghe chàng trai càng cảm thấy không thích hợp, cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ nhưng không tìm thấy thứ cậu muốn tìm, chỉ có thể chậm chạp đưa hai bàn tay lên bắt đầu sờ soạng mình từ trên xuống dưới.
Không biết bởi vì bàn tay thô ráp nên sờ vào khuôn mặt cũng cảm thấy thô ráp hay thực chất đây là một khuôn mặt có nước da cực kỳ thô ráp, tuy bên trên mặt không nổi mụn nhưng thực sự không cảm giác được chút trơn mềm nào. Cậu sờ vào mắt, vào mũi rồi vào miệng cuối cùng là sờ tóc của mình.
Không ngờ tóc của cậu lại khá dài, có thể nó đã dài đến tận vai.
Nghĩ đến bộ tóc bù xù trên đầu, chỉ cần vuốt vuốt vài lần cậu liền khẳng định tóc của mình thô sơ, rối nùi đến chừng nào. Xoay đầu sang bên phải một chút sau đó cậu đưa tay kéo một nhúm tóc từ sau vai ra nhìn.
Những lọn tóc màu bạch kim cực kỳ bết bát. Cho dù màu tóc có nổi bật như thế nào nếu như tóc không đẹp hay mượt mà, thì cũng đều giống như ổ quạ.
Sau khi nhìn xong tóc của mình cậu liền nhìn đến cái tủ nhỏ để tivi, kéo ngăn tủ ra bên trong có một cái bóp xẹp lép cùng một tấm ảnh có hai người. Bởi vì tấm ảnh đã quá cũ nên cậu không xác định được hai người con trai trong ảnh ai mới là cậu của hiện tại.
Cậu không đụng đến tấm ảnh mà cầm cái bóp lên, mở bóp ra nhìn hai chục ngàn ít ổi trong bóp cậu liền câm nín. Thế giới này có thể ăn cơm ngon với hai chục ngàn không, câu trả lời chỉ có một 'ngủ rồi hẳng mơ'.
Bỏ lại tờ hai chục vào bóp cậu lại lấy một tấm thẻ bên trong ra, nhìn tấm thẻ căn cước trong tay cậu liền đọc qua sơ lược:
"Họ và tên Trần Chu Chu, tuổi hai mươi, quốc gia Van, thức tỉnh không có."
Tấm thẻ chỉ có như thế, không có thêm bất cứ thứ gì khác.
"Trần Chu Chu, tên này không tệ, tên của mình cũng có chữ Chu nhưng đã rất lâu rồi cũng không còn nhớ rõ nữa. Vậy sau này cứ lấy tên Trần Chu Chu đi."
Mỉm cười bỏ lại tấm thẻ vào bóp Trần Chu Chu lúc này mới tiếp tục nhìn vào tivi.
Bảng tin sáng đã kết thúc, sau khi phóng viên chào tạm biệt bên trên màn hình còn đề một dãy số, đây chính là năm hiện tại 4300.
"Năm nay là năm 4300. Không đúng năm 2020 tận thế xảy ra với nhân loại, số người sống sót còn không đến một tỷ người, không chỉ vậy sự ô nhiễm từ từ lan rộng khiến con người không tài nào có thể tiếp tục ở trái đất nữa, trước khi mình chết một phi thuyền bay ra khỏi trái đất đã được lắp ráp thành công rồi."
Trần Chu Chu nhìn một đoạn video được quay ở khắp nơi trong tivi cậu liền nghi hoặc, những nơi này trong trí nhớ của cậu vẫn không có gì thay đổi bởi vì cho dù mạt thế xảy ra thì những căn cứ được xây dựng lên cũng sẽ dùng tên những con đường cũ. Khi cậu được sinh ra thì những căn cứ đó vẫn tồn tại, theo cậu ngoại trừ những sự sụp đổ một cách bất thường của những ngôi nhà trong khu ổ chuột thì không có gì kỳ lạ cả. Bởi vì trước đây những ngôi nhà sụp đổ ở mạt thế còn nhiều hơn thế này.
Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ Trần Chu Chu không khỏi có một suy đoán táo bạo:
"Thế giới song song, chẳng lẽ mình thật sự trọng sinh đến thế giới song song rồi sao, cơ thể này, khuôn mặt này có khi chính là mình ở thế giới này."
Bởi vì suy đoán này mà cả người Trần Chu Chu không khỏi trở nên nôn nóng, nơi này không có tấm gương nào khiến cậu không thể nào xác định được suy nghĩ của mình.
Tiếng tivi vẫn vang vọng bên tai, lúc này Trần Chu Chu bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu nhìn ngó xung quanh sau đó thấy được điều khiển tivi ở trên tấm vải lót nằm khi nãy liền chồm người cầm lấy.
Bụp.
Bấm vào nút tắt tivi, ánh sáng từ trong tivi cũng nhanh chóng tối đen. Hình ảnh chiếu ngược của Trần Chu Chu cứ như vậy mà in trên màn hình tivi.
Loại tivi này là loại cũ nhất, khung vuông, màn hình nhỏ, kính màn hình cũng là loại kính mờ vàng. Cho dù Trần Chu Chu có nhìn vào trong cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình dạng mình được phản chiếu trong màn hình.
Nhưng đối với Trần Chu Chu như vậy là đủ, cậu đã có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của mình như thế nào.
Suy đoán không sai, đây chính là thế giới song song. Mà cơ thể này chính là Trần Chu Chu của thế giới này.
Updated 104 Episodes
Comments