Chương 1: Ta là thần.
...----------------...
Đại điện hoàng cung Thịnh Quốc.
Cố Trường Khanh đứng một góc, khoanh tay mà buồn chán dựa vào tường nhìn cảnh tượng trước mặt, mắt không nhíu mày một cái.
Trước mặt là hình ảnh đẫm máu, một người bị treo lên đánh đến quần áo rách nát, toàn thân chỗ nào chỗ nấy đều ứa máu đỏ sẫm.
Đối phương gào thét điên cuồng, từng cái từng cái bị roi vụt đến rách da nhưng đối phương chẳng những không nương tay, dường như còn bị kích thích mà mạnh bạo hơn.
Thứ hắn quan tâm là, người ra tay lại là một thiếu niên tưởng chừng chân yếu tay mền, trên người khoác hắc bào bị máu bắn bẩn cũng chẳng hay.
Xung quanh là hàng chục hàng trăm dụng cụ tra tấn, một thứ còn độc ác hơn cái còn lại và tàn nhẫn hơn, nhưng không ghê rợn như Cố Trường Khanh nghĩ.
Nhìn thì có chút khó chịu, trong lòng thầm cảm thán cho người đang bị treo lên đánh kia, ánh mắt tràn ngập tia hoài nghi về phía người thiếu niên trước mặt này.
Người kia bị đánh, sớm đã biến thành đống bầy nhầy rồi ngất lịm đi lúc nào chẳng biết, càng không biết có còn sống hay đã chết.
Lại nhìn đối phương, y vẫn không chịu buông tha mà vun vút mạnh thêm mười mấy cái nữa, càng lúc càng mạnh bạo thêm.
Tới khi, sợi dây roi trên tay mình dính máu mà dứt một đoạn rồi mới chịu dừng lại, thở hồng hộc một cái.
Cố Trường Khanh đứng đó một lúc, khoanh tay lại hỏi nhỏ - Mi có chắc, y là mục tiêu công lược lần này không?
Một màn hình hệ thống màu xanh xuất hiện ngay trước mặt hắn, nhìn màn hình hệ thống một lượt rồi xác nhận người kia chính là mục tiêu.
Xong thanh âm máy móc vang lên, nó giống như tiếng người mà nói tiếp.
[Túc chủ thân mến, người trước mặt người chính là mục tiêu công lược lần này, Quân Vương của Thịnh Quốc tên Tống An Chi, Tống Nhiên.]
[Vì để túc chủ thành công hoàn thành nhiệm vụ, chủ thần đã ban một năng lực đặc biệt cho người.]
[ Đề phòng mục tiêu nhiệm vụ gây hại cho túc chủ đại nhân, ta đã tra xét vật phẩm đó rồi rất ổn, phù hợp với thân phận tiếp theo của người.]
Hắn vừa nghe, nhìn người trước mặt vẫn thản nhiên như không lau máu trên tay mình, vừa cười tươi.
Nhìn sợi dây thừng kia, Tống An Chi ánh mắt không tình nguyện mà ném nó đi, nói với cai ngục bên cạnh mình.
- Trẫm mệt rồi, giao cho ngươi.
- Vâng thưa bệ hạ! - Cai ngục cúi người hành lễ.
Tống An Chi toan muốn nói thêm gì đó, một chiếc khăn tay trắng tỏa ra mùi hương anh túc quen thuộc, thêu hình một công một phượng một góc rất đẹp mắt.
- Bệ hạ, mặt ngài!
Một người đàn ông mặc y phục xanh lam, xuất hiện ngay trước mặt Tống An Chi đưa cho cậu một chiếc khăn rồi chỉ tay lên mặt cậu, nói tiếp.
- Hỏng hết khuôn mặt đẹp rồi!
- Không cần!
Nói xong liền không quan tâm, liếc mắt nhìn vị kia rồi thẳng tiến bước ra khỏi ngục giam của hoàng cung, khởi giá về Cố Thành.
...----------------...
Cố Trường Khanh vì liên kết với hệ thống, liền bị kéo theo Tống An Chi về Cố Thành, dù không muốn cũng ngậm ngùi luẩn quẩn quanh đó.
Hắn tiếp tục chứng kiến một màn tàn bạo khác, đánh đập dã man hơn rồi rút kiếm chém người như mưa, ngay cả một cái nhắm mắt cũng không có.
Lại nhìn, sắp không chịu nổi nữa liền lên tiếng hỏi Trúc Diệp Thanh, hai tay không ngừng siết chặt lại.
- Trúc Diệp Thanh, cậu ta bị bệnh sao?
Trúc Diệp Thanh là tên của hệ thống, là tên mà Cố Trường Khanh đặt cho nó khi vừa hóa hình, một con thanh xà xuất hiện quấn lấy cổ tay hắn.
Nó khẽ rên khè khè, nói như con người nhưng giọng có chút thánh thót như tiếng chuông reo, âm thanh không quá khó nghe như tiếng máy móc cũ.
[Túc chủ đại nhân! Tống An Chi, không bị bệnh, cũng chẳng bị điên, xin hãy tôn trọng nhân vật phản diện trong tiểu thuyết.]
Cố Trường Khanh khó chịu hỏi - Bị gì thì sao? Chẳng khác nào con chó điên, cắn người bậy bạ? Không thích, hay chống đối liền giết, ai dám tiếp cận chứ?
[Túc chủ đại nhân, người yên tâm. Vì đây là thế giới S+, chủ thần đã đặc cách cho người một thân phận không có trong nguyên tác, đảm bảo người an toàn tới cuối. ]
Cố Trường Khanh hỏi, khuôn mặt liền hoang mang luôn nhìn Trúc Diệp Thanh xác nhận - Thân phận gì?
[Trích tiên!]
- ???
[Như mặt chữ!]
- Ta, giờ từ chối còn kịp không?
[Phản đối vô hiệu! Nhiệm vụ đã bắt đầu, không thể rút lui nên mong túc chủ sớm hoàn thành nhiệm vụ được giao.]
......................
...****************...
Cố Trường Khanh còn chưa hiểu chuyện gì thì, hắn đột nhiên xuất hiện trên không trung rồi rơi xuống đất, bản thân liền truyền đến cảm giác đau đớn thân xác.
- Ahhhh~~!
Hắn lúc này, ngước đầu nhìn lên mới phát hiện bản thân đã trực tiếp rơi xuống chỗ Tống An Chi đang đứng, thanh kiếm ứa máu kia chỉ thẳng vào mặt mình.
Từng giọt từng giọt rơi xuống má Cố Trường Khanh, hắn tò mò liền vươn tay lên chạm vào má trái mình, cảm nhận được thứ nhớt nhát kia liền nhìn một lượt.
- Máu sao?
Tống An Chi hỏi ngược lại - Ngươi là ai?
Cố Trường Khanh theo quán tính, đáp - Trích tiên! Ta là thần!
- ???
Không chỉ Tống An Chi cười khẩy không tin, mà ngay cả đám văn võ bá quan nghe vậy liền bật cười thành tiếng, nghĩ hắn bị khùng mới dám nói thế.
Cố Trường Khanh thấy vậy, không chút do dự đứng thẳng người lên trước mặt Tống An Chi, ánh mắt tràn ngập tia tức giận xen lẫn hoài nghi hỏi.
- Ngươi, chính là Quân Vương của Thịnh Quốc?
- Phải! Chính là ta.
- Ta là Cố Trường Khanh, tới đây tìm ngươi bàn bạc.
- Chuyện gì?
- Ta muốn giúp ngươi, làm chủ vận mệnh của chính mình và làm một minh quân đúng nghĩa.
- Rồi, sao nữa!
- Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ của vị kia, sớm ngày thành quy hoàn giả rồi về nơi thuộc về mình, trở về thế giới của mình..... Hự!
Cố Trường Khanh chưa kịp nói xong, cảm giác ấm nóng ở bụng trái khiến hắn khựng lại một lát rồi cúi đầu nhìn xuống, thanh kiếm kia đã đâm xuyên qua bụng đến ruột thịt nhộn nhạo cả lên.
Hắn nôn ra một ngụm máu, ngẩng đầu nhìn Tống An Chi trước mặt cười đến thập phần ghê rợn, hận không thể rèn sắt thành vụn.
Tống An Chi rút thanh kiếm kia ra, nhìn Cố Trường Khanh bị mất đà mà lùi lại hai ba bước lớn nhỏ, nhìn mình nôn thêm một ngụm máu nữa rồi ngửa người ra sau.
Cố Trường Khanh trước khi mất đi ý thức, nghe được một vài chuyện vô cùng thú vị.
Trong đầu hắn vang lên, một giọng nói lanh lảnh như chuông gió làm ong ong đầu, Trúc Diệp Thanh ở bên cạnh thúc giục hắn ngồi bật dậy.
[Tái sinh lần đầu tiên, túc chủ đại nhân cầu trừng phạt mục tiêu công lược.]
[Hãy cho y biết, cái gì gọi là tiên nhân không thể bị sỉ nhục, không thể bị phỉ báng.]
- Thích cười nhỉ? Ta muốn làm người tốt, nhưng người không muốn ta làm người tốt, ta đành phải làm người xấu thôi.
Nói xong, giây trước ngồi bật dậy rồi túm lấy cổ áo Tống An Chi biến mất trước mặt bá quan văn võ.
Và, giây sau Cố Trường Khanh không biết đã làm gì mà khi quay lại, người cậu ta liền ướt sũng như chuột lột.
......................
...****************...
"Anh không muốn em phải buồn.
Anh không muốn làm em tổn thương.
Ɗù cho anh đau nhưng sẽ luôn gượng cười.
Khi biết rằng em đang ở bên một người.
......................
Đừng bận tâm anh, anh không sao đâu mà.
Ϲhỉ là bụi baу vào mắt caу lệ trào.
Ɛm hãу cứ an vui bên một người.
Ɗù cho người ta có hỏi em về anh.
......................
Ɛm hãу cứ nói anh chỉ là.
Một người anh trai với em thôi mà.
Đừng có bận tâm đến anh làm gì.
Đừng để người ta phải nghĩ suу về em.
......................
Hãу cứ để anh phía sau em nàу.
Ɗõi theo bước chân của em mỗi ngàу.
Là người anh trai luôn quan tâm em.
Ɲếu có khổ đau em hãу về bên anh!"
...****************...
......................
Updated 33 Episodes
Comments
Điệp An Lạc
Thật vô tình ah!!
2024-12-25
0
Đại Mộng Tam Sinh 😅🤫
hay!!/CoolGuy/
2024-12-26
0
Vân Mộng An Kỳ 🥰💞
híc??
2024-12-19
0