Chương 2: Là người ép ta.
----------------
Tống An Chi thấy hắn chết một cách lãng xẹt như vậy, liền cười lớn mà ngửa đầu lên trời.
Nhưng giây sau, nụ cười trên môi kịp phát ra tiếng thứ hai, một cái đầu phóng đại xuất hiện trước mặt nhe răng cười mỉa mai.
- Vui không? Ta chơi cùng nhé?!
Y xoay người lại, mũi kiếm không chút khoan nhượng mà đâm về phía đối phương nhưng lại trượt, hết trái rồi phải.
Cố Trường Khanh như một hồn ma xuất quỷ nhập thần, mỗi lần đều có thể tránh mũi kiếm của y, còn rất thản nhiên như không mà trêu chọc Tống An Chi.
Y bị hắn trêu chọc đến quay mòng mòng, đám binh lính chỉ biết đứng nhìn mà hoang mang luôn.
- Còn giả thần giả quỷ, có giỏi thì xuất hiện đi!
- Ta muốn chơi cư?
- Ta không rảnh chơi trò chốn tìm với ngươi. Mau xuất hiện đi!
- Không thích đó!
- Chính nhân quân tử, tiên nhân cái quỷ gì? Chẳng qua chỉ là đám lăm băm, lừa đảo thôi.
- Đúng là bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!
- ..........
Tống An Chi không ngừng hét lên, khiến đám binh lính không dám lơ là mà cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng đều vô ích khi chỉ nghe thấy tiếng cười giòn tan, lại chẳng thấy ai.
Ngay lúc này hắn liền xuất hiện trước mặt Tống An Chi toan muốn nói gì đó, thì một bóng người lao tới đánh lén phía sau Cố Trường Khanh.
Hắn nhìn một mũi kiếm bất tình lình từ sau lưng xuyên ngực trái mình, hắn chẳng chút phản ứng.
Tống An Chi thấy vậy, nụ cười trên môi liền nhếch lên thêm một tầng rồi nói - Vân Ca, huynh tới muộn quá rồi đó.
Quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn xuất hiện trước mặt Cố Trường Khanh, hắn ấy vậy mà há hốc mồn kinh ngạc.
Người được gọi là Vân Ca kia, gật gật đầu một cái coi như đáp lại rồi lạnh lùng rút thanh kiếm kia ra khỏi ngực Cố Trường Khanh, một ý niệm cũng không có.
Cố Trường Khanh lần nữa phun ra một ngụm máu lớn, vì khi nãy không phòng bị trước nên vết thương là thật, hắn không có cảm giác gì rồi hóa thành tro bụi.
Tống An Chi dáo dác nhìn khắp nơi, nhằm tìm kiếm hình bóng của Cố Trường Khanh nhưng không được, thanh kiếm trên tay không ngừng chỉ thẳng về hướng mà y nghi ngờ.
Trước ánh mắt kinh ngạc, thêm nửa phần hoang mang nửa phần khó tin của họ, hắn lại một lần nữa xuất hiện ngay sau lưng Tống An Chi.
Lần này, Cố Trường Khanh không còn cười như vừa nãy nữa liền túm lấy áo y, nói.
- Là người ép ta!
Ngay trước con mắt của bá quan văn võ, Tống An Chi bị túm áo lại không thể phản kháng, hai tay vươn lên toan muốn níu giữ cái gì đó nhưng vô ích.
- Ta vốn chỉ muốn nói chuyện đường hoàng với người, nhưng người lại tính chết không đổi suốt ngày không chém giết thì cũng chìm đắm trong tửu sắc, thật là hôn quân mà!
Cố Trường Khanh cười lạnh một cái, thoáng chốc lại nhìn thiếu niên bên cạnh đang thủ thế, thanh kiếm vừa đâm mình vẫn còn nhiễm máu trên đó.
Hắn khẽ di chuyển ngón tay, máu trên thanh kiếm như những sinh vật biết cử động, tạo thành từng giọt từng giọt bay thẳng vào người mình.
Xong xuôi liền khẽ thì thầm gì đó, sau đó cả hai bóng hình cứ thế biến mất sau làn khói trắng.
Người tên Vân ca thấy vậy, nhanh tay nhanh chân chạy tới nhưng lại không giữ được, thứ nắm được chỉ là một nắm bụi trắng.
Hắn ta khó chịu, trơ mắt nhìn cả hai biến mất trong ánh mắt hiện lên tia tức giận.
Đoạn sau, hắn ta liền ra lệnh cho đám binh lính phía sau đang đứng hốt hoảng kia, nhất định phải tìm được Tống An Chi và vây bắt Cố Trường Khanh.
Đám bá quan văn võ thấy vậy, túm tụm lại thành hai phe đối lập mà xì xào bàn tán một lúc lâu, bị Vân Ca trừng mắt cảnh cáo mới im lặng ra về.
......................
...****************...
Ngự Hoa Viên, Hồ sen.
Tống An Chi vùng vẫy, miệng không ngừng buông lời mắng chửi Cố Trường Khanh, nhưng lại không giấu được sự sợ hãi khi bản thân bị hắn nhấc lên dễ dàng như vậy.
Đường đường là nam nhi đại trượng phu, y còn là quân vương một nước cứ thế bị một người đàn ông mới gặp chưa đầy một canh giờ, xách cổ như vậy toan dọa giết.
Cố Trường Khanh nhìn hồ nước dưới chân mình, lại nhìn thiếu niên trước mặt bị mình bóp cổ đến giãy giụa điên cuồng, với khuôn mặt vô tình nhưng vẫn đẹp đến si mê.
Hắn cười, nụ cười đó khiến Tống An Chi đang tức giận cũng phải giật nảy mình, y liền ngậm chặt miệng lại.
- Sao không nói tiếp đi? Sợ rồi ah?
Tống An Chi không phản bác, nhưng cũng không thừa nhận y dùng ánh mắt ba phần hoang mang, bảy phần sợ hãi nhìn Cố Trường Khanh như đề phòng người xấu.
Cố Trường Khanh nói tiếp - Tống An Chi! Vương của Thịnh Quốc, một bạo quân tàn bạo và độc ác khiến dân chúng khổ không hết, người người chán ghét lẫn tức giận nhưng sợ hãi. Người có biết tội không?
Tống An Chi cười khẩy, hừ lạnh một cái rồi nói - Thịnh Quốc là của ta, ta làm sai gì? Mà có tội hay không, không đến lượt một người giả thần giả quỷ như ngươi, phán xét?
- Người lạm sát người vô tội, mưu hại hảo hán trung lương, tin lời gian thần tặc tử, còn nơi không làm sai sao?
- Là bọn họ chống đối ta!
- Vậy, những lũ lụt khắp nơi người không quan tâm, suốt ngày mê đắm trong tửu sắc, người cảm thấy mình không sai sao?
- Giang sơn là của ta, mỹ nhân và tửu hảo đều là của ta, thì sai chỗ nào? Nếu có, ta hận mình không thể thử chúng cùng một lúc.
- Đúng là.... Quân Vương bất trị mà! Vậy thì đừng ta dạy người cách làm người.
Nói xong, bàn tay đang túm cổ Tống An Chi kia liền buông ra, trước khi y kịp nhận ra sự nguy hiểm thì cả người đã rơi xuống hồ nước.
Tõm một cái, y như mèo gặp nước mà vùng vẫy hai tay đập đập mạnh vào mặt nước, cố gắng túm lấy cái gì để bám lấy nhưng Cố Trường Khanh không cho.
Hắn thấy Tống An Chi sắp chạm vào cánh sen, liền vung vạt áo thật nhẹ nhàng một cái hồ sen liền biến mất, để lại mặt nước trong xanh trống rỗng.
Tống An Chi ngay lúc sắp không chịu được nữa, cổ áo lại một lần nữa bị kéo lên y ướt sũng như chuột lột, dùng ánh mắt tràn ngập sự tức giận xen lẫn khó chịu về phía người đối diện.
Cố Trường Khanh đứng cách đó không xa, hắn chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái đã đưa Tống An Chi ở dưới kia vùng vẫy sắp ngạt nước, lên không trung mà không cần giữ.
Hắn liền hỏi - Tống An Chi ơi là Tống An Chi! Nếu người vẫn giữ cái thái độ như này, ta không ngại cho người thử chút cảm giác kích thích, thì không biết... người có chịu đựng được không ha?
- Ngươi muốn làm gì?
Tống An Chi nuốt một ngụm nước bọt, dự cảm có điều chẳng lành sắp xảy ra với mình thì hai mắt hiện lên tia khó chịu nhưng đầy hoài nghi.
Hắn có thể làm gì?
[Xác nhận thành công! Túc chủ đại nhân, người sử dụng cẩn thận. ]
......................
...****************...
"+ Mát lành như dòng suối.
Tâm hồn mới chớm đôi mươi.
Vô tư nơi rừng núi.
Ϲhưa từng ghé chốn xa xôi.
......................
Vào một ngàу nắng xanh.
Lảng tránh nhân duуên sắp đặt.
Để rồi mình đi về phía chân đồi.
Phía bên kia đồi có bầu trời mênh mông.
......................
Không ai biết trước chuуện chi.
Ϲó phải như mình ngóng trông.
Lắng nghe tim nàу.
Vững niềm tin ta mang.
......................
Tuổi trẻ nàу thênh thang.
Ϲó ngại chi ta sẵn sàng.
Và ta đi đi vượt hết núi đồi.
Giai điệu của mâу trời.
......................
Đưa về nơi ngập tràn ánh nắng.
Và ta đi đi vượt hết núi đồi.
Phiêu lưu với cuộc đời.
Mang hành trang kiêu hãnh ngút ngàn.
...****************...
Ϲòn chần chừ chi hãу sống hết mình.
Ѕống trọn phút giâу chân tình.
Thanh xuân đang chờ.
Bình minh cuộc đời thật đẹp như mơ.
Và sống hết mình.
Dẫu trái tim còn đầу bỡ ngỡ.
Thênh thang bước đi giữa trời rực rỡ.
...****************...
+ Phía bên kia đồi.
Ϲó dòng người xoaу xoaу.
Gian nan khó khăn về taу.
Đôi lần cam go lắm thaу.
......................
Lắng nghe tim nàу.
Vững niềm tin ta mang.
Tuổi trẻ nàу thênh thang.
Ϲó ngại chi ta sẵn sàng.
......................
Và ta đi đi vượt hết núi đồi.
Giai điệu của mâу trời.
Đưa về nơi ngập tràn ánh nắng.
Và ta đi đi vượt hết núi đồi.
Phiêu lưu với cuộc đời.
Mang hành trang kiêu hãnh ngút ngàn.
...****************...
Ɲhư một vì tinh tú.
Em lấp lánh trên bầu trời rộng lớn.
Em chưa bao giờ quên đi.
Mất rằng mình là ai.
Vô tư và kiêu hãnh.
Em biết hiện tại nàу mình đang sống.
Hoạ một bức tranh cuộc đời em mong.
...****************...
......................
Updated 33 Episodes
Comments
cá mặn chỉ muốn đọc truyện
ai là top và bot vậy ạ?
2024-12-25
0
Đại Mộng Tam Sinh 😅🤫
/Tongue/
2024-12-26
0
William Thẩm Mộng Kỳ
xong luôn.
2024-12-19
0