Mỗi buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời còn chưa mọc, cô đã phải dậy sớm để làm việc.
''Được rồi, phải chăm chỉ hơn. Nếu không mình sẽ chả có cơm ăn.''
Lệ Hoa bắt đầu đi hái rau ngoài vườn, để chuẩn bị bữa sáng cho ba bà lớn trong nhà. Bữa sáng cô làm rất đơn giản, chỉ rau luộc, cháo trắng và vài cái trứng là xong. Khi nghe tiếng gà gáy là cô đã biết ba bà lớn đã dậy.
Cô nhanh chống vào bếp múc từng bát cháo ra, và bưng lên cho bà lớn. Vừa bước vào cô đã thấy bà lớn đã quỳ dưới đây đọc kinh phật và cũng chả thèm ngó cô hay nhìn cô. Lệ Hoa nhanh chóng, để khâu đồ ăn lên bàn, và rời đi nhanh chóng. Để tiếp tục bưng khâu đồ ăn qua cho bà Hai.
Cô vừa bước vào thì đã thấy bà Hai vừa mới dậy, Lệ Hoa định mở miệng ra nói. Thì đã bị người hầu thân cận của bà hai lên tiếng.
''Ra ngoài, bà Hai mới thức giấc đã ngửi thấy mùi tanh hôi từ cô rồi. Mau đi đi!''
Lệ Hoa nghe vậy, chỉ biết cuối đầu nghe theo, lủi thủi một mình ra ngoài để bưng đồ ăn cho bà Ba. Khi vừa đến phòng của bà ba, cô đã bị giật mình với ánh mắt hung dữ của bà Ba.
Bà Ba đã ngồi sẵn trên bàn đợi cô, khi thấy cô bà Ba liền nói: ''Tới chậm vậy? Mau đem đồ ăn vào đây.''
Lệ Hoa gật đầu, định bước chân vào đã bị người hầu ngăn lại: ''Khoan đã, người cô lắm lem như vậy, bước vào đây lại bẩn hết sàn nhà. Mau quỳ xuống mà đi vào đây.''
Lệ Hoa ngạc nhiên, rồi lại nhìn bà Ba. Thấy bà Ba cười mỉa mai rồi ra hiệu cho cô quỳ xuống. Lệ Hoa không biết làm gì ngoài việc nghe theo.
Sàn đất lạnh lẽo, thấm vào chân cô. Hai tay thì lại bưng khâu đồ ăn để cao qua đầu, vừa đau vừa mỏi. Lệ Hoa nghe tiếng cười nhỏ từ phía người hầu, nhưng cô không dám ngước mắt lên nhìn.
Khi quỳ đến nơi cô định đặt khay đồ ăn lên bàn lại bị ngăn lại: ''Đôi tay bẩn như vậy, để lên bàn lại dơ bàn, mau cằm đi.''
Lệ Hoa vừa để khay đồ ăn trước mặt, thì đã bị bà Ba đá thẳng vào mặt cô khiến cô ngã ra đất, cháo và rau. Bay ra khắp sàn nhà, may mắn cháo đã nguội đi phần nào, cũng không khiến mặt cô bị bỏng bao nhiêu.
''Con tiện nhân, mày nghĩ tao nghèo khổ đến nổi, sáng phải ăn rau luộc và cháo trắng à? Mày đang hạ thấp tao xuống ngang hàng với mày ư?'' - Bà Ba tức giận quát mắng.
Lệ Hoa sợ hãi liền quỳ xuống cuối đầu: ''Dạ không có thưa bà, con không dám có suy nghĩ như vậy thưa bà.'' - Giọng cô run rẩy.
Bà Ba đứng lên đi lại đạp tay cô và nhấn mạnh. Khiến Lệ Hoa nhăn mặt, vì cơn đau mà bà ba mang lại. Nhưng cô không dám phát ra tiêng động.
''Đạp mạnh vậy mà không dám la lên luôn sao? Tạm tha cho mày, tao còn phải đi thưa gửi từng người, không có thời gian chơi đùa.'' - Bà Ba nói xong, liền rời đi.
''Còn quỳ gì nữa, mau dọn dẹp đi. Bà Ba quay lại còn dính miếng dơ, thì đừng có trách.'' - Người hầu nói xong, cũng vội đi theo sau bà ba.
Lệ Hoa thấy họ rời đi, mới dám đứng lên. Nhanh chóng dọn dẹp mảnh vỡ văng ra khắp nơi, rồi lại nhìn đôi tay của mình. Đôi tay đã sưng tấy và đỏ lên do bỏng nhẹ. Đầu gói đã đỏ lên, do quỳ nãy giờ.
Lệ Hoa, lau dọn xong. Cũng phải tranh thủ làm việc nhà cho xong nhanh nhất. Vì nếu bà Ba kiểm tra đột xuất, cô lại phải chịu những lời trách mắng.
.................
''Buổi sáng này, chỉ mới sáng sớm thôi. Em làm gì mà um trời hết vây em Ba? Chị bên phòng còn giật mình vì giọng hét của em đấy!'' - Bà Hai nói giọng điềm đạm không kém cạnh có chút mỉa mai.
Bà Ba nghe vậy, cũng nói lại: ''Chị hai, vậy chị không biết rồi, Lệ Hoa con nhỏ ấy hậu đậu. Mới sáng đã làm đổ cháo khắp phòng em rồi, nên em mới rầy, mới la chút thôi. Hay là chị để bụng à?''
''Tâm địa chị xưa nay không để bụng như ai kia, hở tí là đã nhảy đông đổng lên rồi. Thật không ra hệ thống gì.'' - Bà Hai vừa dứt câu, lại nhìn qua bà Ba và cười khẩy.
Điều này làm bà Ba khó chịu và gằn giọng lại: ''Chị Hai! Chị nói vậy, có khác gì chị đang nói tôi? Chị nhìn tôi, bằng đôi mắt gì vậy?''
''Người nào tâm địa ra sao, trong lòng tự biết, cớ chi cần chị nói. Chị sợ em Ba đây, chưa nói đã nhột rồi.''
Bà Ba tức đến đỏ mặt và đứng lên: ''Chị... chị...''
Bà Cả thấy tình hình căng thẳng liền nói: ''Hai người xem tôi chết rồi à? Ăn nói không ra gì!''
Bà Ba thấy vậy liền nói: ''Chị Cả, chị coi kìa. Tôi nói gì, mà chị Hai lại nói vậy chứ? Đừng ỷ chức lên hơn tôi, muốn nói gì thì nói!''
Bà Ba nói chưa xong, thì bà Hai đã xen vào nói: ''Người khôn ăn nói nữa chừng, người ngu dành phần nói hết!''
Bà Ba tức đến đỏ mặt, định nói đã bị bà Cả ngăn lại: ''Thôi đủ rồi, phòng ai nấy về. Xem như buổi uống trà sáng xem như đã xong.''
Bà Ba nghe vậy, xoay mặt bỏ đi chả nói thêm gì. Bà Hai thấy vậy, lại đứng lên chào hỏi rồi cùng người hầu về phòng. Bà Cả thì nhìn hai người họ, rồi cũng về phòng tụng kinh tiếp.
...****************...
Updated 122 Episodes
Comments