Hương Hoa Nặng Mùi Máu
Trong một sớm nghèo ven sông, nơi những căn nhà lụp xụp chen chúc nhau, tiếng chó sủa đôi khi át đi tiếng người cải vã, có một gia đình nhỏ sống giữa những tháng ngày đen tối. Lệ Hoa, cô gái 17 tuổi, là con gái duy nhất của ông tám và bà Lành. Với cô, cuộc đời chẳng khác gì một vòng lặp u ám, nơi những ngày chỉ xoay quanh cơm áo gạo tiền và những trận đòn roi.
Từ khi còn nhỏ, Lệ Hoa đã phảii sống trong cảnh khổ cực. Cha cô, Ông Tám, là một kẻ nghiện cờ bạc, thường xuyên say rượu và tiêu tán hết tiền bạc vào những sòng bài trong xóm. Tiền trong nhà chẳng bao giờ còn đủ để mua nổi một bữa cơm no. Mẹ cô, bà Lành, vốn là người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp, đã phải lao động vào con đường làm gái để kiếm tiền nuôi gia đình.
Những buổi sáng của Lệ Hoa bắt đầu từ lúc mặt trời còng chưa sáng rõ. Cô lặng lẽ dậy sớm, ra vườn hái từng mớ rau, rồi gánh ra chợ bán phụ mẹ. Đôi chân trần lắmm bùn, cái lưng nhỏ bé oằn mình gánh nặng. Dù vậy, cô chưa bao giờ kêu than, chỉ mong kiếm được chút tiền để có ăn cho qua ngày.
Một buổi chiều, khi Lệ Hoa vừa trở về từ chợ với chiếc giỏ trống rỗng, cô nghe thấy tiếng la hét vọng ra từ căn nhà nhỏ của mình.
''Mày đi đâu từ sáng tới giờ hả? Còn dám nhìn tao nữa à?'' Ông Tám quát lên, mặt đỏ bừng vì rượu.
''Con đi bán rau, cha ơi. Con chỉ kiếm một chút tiền...'' Lệ Hoa khẽ nói, đôi tay run rẩy nắm chặt quai giỏ.
''Kiếm tiền? Mày nghĩ mày giỏi lắm à? Tao nói cho mày biết, tiền ở đâu ra mà nuôi cái nhà này? Tao không cần mày! Tao cần tiền ngay bây giờ!''
Rồi không cần nghe cô giải thích thêm, ông Tám vung tay tát mạnh vào mặt cô, khiến cô loạn choạng ngã xuống sàn nhà. Bà Lành chạy ra, cố gắng ngăn chồng mình lạ, nhưng chỉ khiến cơn tức giận của ông ta càng thêm dữ dội hơn.
''Mày cũng chẳng hơn gì nó! Cả ngày chỉ biết đi làm gái!Tiền kiếm được thì ít, còn mặt mũi tao thì mất sạch!'' Ông ta gầm lên, túm tóc bà Lành mà đẩy xuống rất.
''Mình ơi... em không còn cách nào khác...'' Bà Lành khóc nấc lên, nhưng ánh mắt nhìn con gái đầy đau đớn.
Nhìn cảnh tượng đó, trái tim Lệ Hoa thắt lại. Cô căm hận người cha bạo lực của mình, nhưng cũng chẳng thể trách mẹ mình được. Cô biết mẹ đã phải hy sinh quá nhiều để gia đình này không bị đẩy ra đường.
Cuộc sống của gia đình Lệ Hoa cứ thế trôi qua trong bế tắc. Ông Tám không ngừng đánh đập mẹ con cô mỗi khi thua bạc hay say rượu. Những trận đòn roi ấy đã trở thành đều bình thường trong căn nhà nhỏ này. Còn bà Làn, dù nhục nhã đến đâu, vẫn ngày ngày cắn răng bước chân ra đường kiếm khách, rồi lại trở về nhà với chút tiền lẻ đủ để mua vài bữa cơm đạm bạc để ăn qua ngày.
Lệ Hoa thương mẹ, nhưng cô biết mình chẳng thể làm gì. Cô cũng chả dám mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Với cô, chỉ cần có một miếng cơm để ăn, sống qua ngày chỉ thế thôi là đã quá đủ rồi.
Nhưng mọi thứ dần trở nên tồi tệ hơn khi ông Tám chìm sâu vào nợ nần. Chủ nợ bắt đầu kéo đến nhà, mỗi lần đến là một màn đồi nợ đầy căng thẳng.
''Ông Tám! Ra đây ngay! Ông thiếu chúng tôi bao nhiu rồi! Có biết không vậy hả?!"
Tiếng gào thép của chủ nợ vang lên, át cả tiếng chó sủa. Ông Tám từ trong nhà lảo đảo bước ra, miệng vẫn còn nồng mùi rượu.
"Tao sẽ trả! Chỉ là chưa phải bây giờ... hãy cho tao thêm thời gian... tao sẽ trả hết mà yên tâm..."
Những người chủ nợ xông vào, lục tung nhà cửa. Lệ Hoa và mẹ chỉ biết ôm nhau run rẩy.
"Còn đứa con gái này của ông! Nó xinh đẹp thế kia, sao không nghĩ đếm cách kiếm tiền từ nó?" Một tên cười lớn, ánh mắt nhìn Lệ Hoa đầy dục vọng.
Câu nói đó khiến cho căn nhà trở nên im lặng lạ thường. Ông Tám đứng sững người lại, ánh mắt sáng lên như tìm được một lối thoát.
Buổi tối hôm ấy, Lệ Hoa bị gọi vào phòng của cha mình.
"Lệ Hoa, mày cũng thấy đấy, nhà này không còn cách nào khác. Mày... mày phải hy sinh một chúc vì gia đình. Tao đã quyết định rồi. Mày sẽ đi theo ông Lê - chủ nợ lớn nhất của tao. Ông ấy sẽ trả nợ hết cho tao."
"Cha! Con mới chỉ có 17 tuổi! Cha không thể nào làm vậy với con được! Con xin cha mà, cha ơi!" Lệ Hoa bật khóc, quỳ xuống van xin.
"17 tuổi thì sao? Chẳng lẽ mày muốn thấy cái nhà này bị người ta dỡ xuống, mày mới hả dạ lòng mày hả? Hay mày muốn mẹ mày bị mấy thằng chủ nợ đó xé xác mẹ mày ra thì mày mới chịu?!"
Ông Tám không để cô nói thêm lời nào. Ông Tám bỏ đi, để lại cô quỳ dưới đất lạnh lẽo, nước mắt cô tràn trên khuôn mặt non nớt ấy.
Bà Lành ngồi bên cạnh con gái, nắm lấy tay cô mà nghẹn ngào: "Hoa ơi... mẹ xin lỗi con nhiều lắm. Mẹ không thể bảo vệ được con... Nhưng mẹ cũng không thể làm gì khác hơn..."
Những lời nói ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô. Sáng hôm sau, ông Lê - một người đàn ông trung niên béo tốt, ánh mắt háo sắc bước thẳng vào nhà. Ông ta nhìn Lệ Hoa từ đầu đến chân, rồi gật gù:
"Được. Đứa con gái này, tôi sẽ mang về. Nợ của ông xem như tôi xóa."
Ông Tám cười lớn, như vừa trút được gánh nặng.
"Cảm ơn ông! Từ nay, nó là của ông!"
Lệ Hoa không nói gì, chỉ cuối đầu theo ông Lê rời đi. Bà Lành chạy theo sau, nhưng chưa kịp nhìn con gái của mình lần cuối.
"Con ơi... tha thứ cho mẹ... Lệ Hoa..."
Lệ Hoa không quay đầu lại. Cô biết, từ giây phút này, cuộc đời cô sẽ chẳng còn đường nào mà quay về được.
Lệ Hoa, ngồi lặng lẽ trên chiếc xe của ông Lê. Ánh mắt vô hồn nhìn ra dòng sông. Dòng nước chảy xiết, như cuốn trôi tất cả tuổi trẻ, cả ước mơ, cả những gì của từng hi vọng về tương lai. Nhưng bây giờ, nó đã dập tắt đi. Vì người cha cờ bạc, nghiện rượu của cô.
......................
Updated 118 Episodes
Comments
°•_-Ri-_•°
hay giữ chèn /Hey/
2025-01-04
2
Tiểu Quánh
Khởi nguồn của tất cả…
2024-12-31
1
Ninn sama~
....
2025-01-02
1