Ăn thêm bát cháo luộc, Phương Thảo khỏe hơn hẳn.
"Dạ, cháu cảm ơn cô ạ!" Phương Thảo múc nốt chỗ cháo trong bát cảm động sụt sùi. Phải nói rằng, từ khi ý thức được mọi việc tới giờ, nếu nói đây là bát cháo ngon nhất cô từng ăn thì không đúng. Nhưng nếu nói là bát cháo ấm áp nhất thì Phương Thảo thấy đúng vô cùng. Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn, từ khi mười mấy tháng tuổi mẹ đã gửi cô vào trường Mầm non. Sáng trưa xế ngày ba bữa các cô nấu cho ăn. Chiều về nhà có khi là hộp cháo dinh dưỡng hay bát súp mẹ mua ở đâu đó. Năm năm Tiểu học, rồi bốn năm cấp 2, lên cấp 3, hai bữa đã ăn ở trường. Bữa cơm chiều của cô thường là quán xá. Bởi, bố mẹ cô đều bận. Bố lấy lí do gặp đối tác nên không bao giờ về nhà ăn cơm. Còn mẹ thì bảo: "Có hai mẹ con ăn tạm gì rồi về nằm cho khỏe!"
Lớn lên một lớp, bữa ăn chung của hai mẹ con cũng dần vơi đi. Cô thường tan trường, ăn tạm gì đó ngoài đường rồi ghé qua trung tâm học thêm.
Nhà thiếu hơi người, bếp vắng đi hơi ấm. Nên mùi vị thức ăn mới nấu nóng hôi hổi vừa thổi vừa ăn như bát cháo này cô chưa từng nếm qua.
"Cháo ngon lắm cô ạ!" Giọng cô nghèn nghẹn.
Cô chủ quán vỗ nhè nhẹ lên vai cô, cười hì hì: "Con bé này, cháu thật biết nói lời ấm lòng. Cháo luộc giải cứu đói mà ngon gì nè!"
"Dạ, đối với cháu là ngon nhất rồi á cô!"
Cô chủ vuốt nhẹ bím tóc đuôi sam, cúi đầu dòm sát vào mặt cô, cười ngưỡng mộ: "Cô bé, cháu thật dễ thương lại lễ phép hiểu chuyện. Rất xứng đáng được bạn trai cưng!"
"Dạ?"
"Ừm...ừm" Phạm Anh hắng giọng vài tiếng cắt cuộc trò chuyện mờ ám của cô chủ quán: "Cô cho cháu gửi tiền ạ!"
"Của cháu 35k!"
Phạm Anh nhét luôn vào tay cô chủ tờ năm mươi nghìn: "Cô khỏi thối ạ!"
"Sao lại khỏi thối?" Cô chủ trừng mắt nhất quyết thối lại 15k: "Của cháu chỉ có một hũ yến thôi!"
Phạm Anh cầm lại chỗ tiền thừa, cúi đầu: "Dạ, tụi cháu cảm ơn cô nhiều lắm!"
"Ơn nghĩa gì! Mai mốt có mua gì vào quán ủng hộ cô là được nà!"
"Dạ!"
"Cháu chào cô!" Phương Thảo đeo balô, cúi đầu lễ phép.
"Nhớ trân trọng người ta nha cháu!"
Phương Thảo ngượng cười. Nụ cười cứng đơ nhưng đối với Phạm Anh mà nói đó là nụ cười đẹp nhất vì đây là lần đầu tiên cậu thấy cô cười kể từ khi cô va vào đời cậu.
Người ta nói, cái gì đẹp thì độc và hiếm nên rất nhanh chủ nhân của nụ cười ấy đã trưng ra bộ mặt không cảm xúc. Khoảng cách ngồi chung xe vì thế cũng xa xôi. Không còn vòng tay ôm càng không có cảnh người phía sau tựa hết vào lưng cậu.
Phạm Anh tự nhiên mất mát hờn dỗi vu vơ và thầm tiếc. Cậu vừa lái xe vừa hồi tưởng lại chút ấm áp mong manh mình đã có. Đoạn đường về nhà lặng thinh chỉ còn tiếng động cơ xe và tiếng gió tạt qua tai.
Mãi đến khi về tới nhà.
"Mọt sách, cảm ơn cậu!" Phương Thảo xuống xe, đứng sát vào cổng mới ngẩng mặt nhìn Phạm Anh lí nhí vài lời cần nói.
Cậu cười. Nụ cười đột ngột gượng ép, xấu 99%: "Không có gì! Cậu vào nhà đi!"
"Ừm!" Phương Thảo dứt khoát quay lưng sau tiếng 'đi' cậu vừa dứt.
Người gì đâu mặt mũi xinh xắn nhưng tâm tính lạnh như băng.
Dẫu chê người ta như vậy nhưng Phạm Anh vẫn không nỡ cứ thế mà về nhà.
"Ê!"
Phương Thảo dừng bước, khẽ nghiêng đầu.
"Nhà mình kia! Căn nhà màu xám í. Nếu cậu chưa quen đường, sáng mai cùng đi với mình nhé!"
Tưởng gì!
"Nè, mọt sách! Hôm nay là tôi mang ơn cậu. Nhưng không vì thế mà tôi ưa cậu nhé! Đừng làm bộ như thân thiết lắm!"
Cơ mặt Phạm Anh đanh lại. Nụ cười thân thiện cứng đơ giữa gió lạnh cuối giờ trưa.
Lẽ ra, cậu nên về nhà liền nhỉ?
Vậy mà vẫn ngốc nghếch đứng đó nhìn theo bóng lưng người ta. Nhưng cũng nhờ vậy mà chỉ mười phút sau, Phạm Anh đã thấy Phương Thảo quăng balô ngồi co ro trước hiên nhà.
"Anh Thìn không để chìa khóa cho cậu à?"
Phương Thảo ngẩng khuôn mặt ấm ức buồn bã nhìn Phạm Anh, muốn khóc nhưng sợ ai đó nhận ra vẻ yếu đuối sâu thẳm trong tâm hồn cô. Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt kính bỗng dưng tự hỏi: Không biết ngày xưa bố có tỏ vẻ quan tâm mẹ như thế này không?
Không hiểu sao Phương Thảo tự nhiên thấy ghét. Cô lau nhanh hàng nước mắt vừa ứa ra, giọng cộc lốc: "Có liên quan gì không? Về nhà mình đi đừng tự ý vào nhà người ta như thế!"
Đây là lần thứ hai cậu hành động ngu ngốc trong một buổi sáng.
Một người suốt ngày làm bạn với sách, chỉ biết quan tâm mấy quyển đề thi và chúi đầu vào những bài tập toán, lý, hóa, không biết hôm nay trúng gió độc gì mà bỗng dưng quay sang quan tâm gái?
Mà có phải bạn bè gì từ nhỏ cho cam?
Phạm Anh đứng đơ nhìn ngốc vào con nhỏ mới quen.
Cũng may có đôi kính che khuất ngấn nước trong đôi mắt cậu. Nếu không thật là xấu mặt.
"Còn đứng đó làm gì?"
"À...Vậy mình về nha!" Đi rồi vẫn không yên tâm: "Nhà mình cách đây hai căn..."
"Phạm Anh!!!!"
"À...biết rồi!"
Chiếc cup 50 vừa vô tới sân nhà.
"Sao hôm nay con về muộn vậy?" Mẹ cậu đang trông ngóng thấy con trai, thở dài trút nỗi lo: "Điện thoại gọi không nghe máy làm mẹ đứng ngồi không yên!"
Mẹ hỏi gì, nói gì Phạm Anh không nghe, tâm trí cậu đang vấn vương cái bóng nhỏ ngồi co ro ở góc mái hiên giữa giá lạnh cuối đông.
Updated 59 Episodes
Comments
Phạm Nhung
nhắc tới tên Phạm Anh làm c nhớ đến ông a họ của c cũng họ Phạm tên Anh nhưng ở giữa lại có 3 chữ Hoàng Vương Quốc, ghép lại là biết thế nào rồi đó, cái tên gắn liền với cuộc đời, luôn luôn no đủ, ấm êm, sung túc, ko cần lo cơm áo gạo tiền, nghĩ lại mình....haizzz
2024-12-29
4
Ngọc Trang
Gd đủ cha mẹ mà đến nổi bữa cơm ấm áp cũng k trọn vẹn nữa sao, thấy thương cho cô gái nhỏ nên khi nhận lấy bát cơm luộc lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường. A mọt sách ơi mới và chạm nhau có vài lần mà a muốn bệnh tương tư rồi luôn à mà nhà a cách nhà c có vài căn hèn gì ...., kiểu này chắc tối ngày a kiếm chuyện để có thể gặp được cô bạn ấy quá
2024-12-28
10
Ngọc Trang
K biết sau này ra sao nhưng hiện tại rất khó để cô gái ấy mở lòng nha vì dáng vẻ của a vô tình giống người cha k làm tròn trách nhiệm với mẹ con c á . Nên chắc a sẽ rất vất vả để theo đuổi c á nha
2024-12-28
10