Khi Mọt Sách Biết Yêu
Ngày 25 tháng 12, ngày nhà nhà sum họp đoàn viên mừng đón Giáng sinh. Còn nhà của Phương Thảo...
"Phương Thảo, cháu ở với bố hay ở với mẹ?" Vị chủ tọa phiên tòa hỏi nguyện vọng đứa con chung duy nhất của hai vợ chồng xin ly hôn trước lúc tuyên xử.
"Dạ, cháu ở với mẹ ạ!"
Câu trả lời không chút đắn đo, không hề lưỡng lự của cô làm bố kinh ngạc. Ông nhìn đứa con gái trong lòng hỗn tạp bao cảm xúc, muốn nói với con điều gì đó nhưng miệng khó mở lời, bởi người gây ra cảnh chia đàn xẻ nghé này chính là ông.
Chiếc búa vị chủ tọa gõ xuống, bố mẹ thôi không còn chung một nhà. Từ Tòa án bước ra, Phương Thảo lên xe theo mẹ về quê ngoại.
Tạm biệt! Tạm biệt thành phố thân yêu! Phương Thảo nhìn phố xá thân quen dần lùi về sau, cô khẽ vẫy tay, trong lòng mất mát, nhung nhớ khôn nguôi. Biết làm sao được khi con cái không có quyền chọn bố mẹ cho riêng mình. Đành phải chấp nhận số phận.
Quê ngoại cách thành phố gần 400 kilomet. Đón mẹ con cô là cậu Út.
"Phương Thảo, cháu càng lớn càng xinh. Cháu đi đường có mệt không?" Cậu Út vừa nói vừa đỡ lấy túi xách to bự trên vai cô.
"Dạ, cháu ổn. Cháu tự mang được ạ!" Cô giơ tay ngăn bàn tay muốn trợ giúp.
Nhà ngoại ba gian gỗ nhỏ, từ xưa giờ vẫn vậy không hề thay đổi. Từ nhỏ lớn lên ở thành phố, cô đã quen với nhịp sống hối hả ồn ào, quen với tiếng rao đêm các gánh hàng rong.
Giờ này, tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng rả rích kêu sương. Phương Thảo có chút không quen.
"Ngủ đi con, sáng mai còn đến trường mới!" Tiếng ngái ngủ của mẹ ở giường bên kia.
Mẹ nhắc cô mới nhớ. Phương Thảo bỗng dưng lo lắng, không biết thầy cô, bạn bè ở quê ra sao?
Cả đêm giấc ngủ chập chờn. Sáng ra, cô đi với cậu Út đến trường mà tâm trí phập phồng không yên.
Đứng trước bảng hiệu: Trường THPT Nguyễn Viết Xuân, trái tim Phương Thảo chợt đập vội. Cô nắm chặt hai vai balô, dù đã hít mười hơi thật sâu nhưng cảm xúc bỡ ngỡ trong lòng y như ngày đầu tiên mẹ dắt cô đến trường Mẫu giáo.
Thật lạ lẫm!
"Vào đi cháu!" Thấy cô mãi đứng tần ngần, cậu Út ngoắc tay.
"Dạ!" Phương Thảo mím miệng hít thêm vài hơi nữa rồi theo cậu vào phòng thầy Hiệu trưởng.
Sau khi trao đổi với giáo viên chủ nhiệm, thầy bảo: "Từ giờ, em là thành viên lớp 12A2. Em xuống lớp gặp giáo chủ nhiệm và các bạn mới nhé!"
"Dạ, em cảm ơn thầy!"
Tại hành lang.
Cô lo nhìn đông, nhìn tây quan sát trường mới tự trấn an: Cố lên Phương Thảo, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi! Cố lên! Cố lên!
Rầm!
"Ui daaaaa! Cậu đi kiểu gì thế hả?" Phương Thảo ngồi bệt dưới nền, ôm trán, trừng mắt tên kia.
Phạm Anh đẩy lại đôi gọng kính sắp rơi xuống đất, khom người nhặt quyển sách, đưa tay ngỏ ý muốn kéo cô lên: "Xin lỗi cậu!"
Một ánh mắt sắc lẹm bắn qua. Trong một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt đó cứa rát trái tim trầm ổn của cậu.
"Hứ, lần sau đi đứng nhớ nhìn đường nghe không?" Phương Thảo đứng lên, hai tay phủi lia lịa cát bụi, rồi liếc xéo tên mọt sách, thẳng lưng đi về dãy lớp.
Phương Thảo nhìn bảng tên lớp 12A2 ba giây, cuộn chặt hai bàn tay bước qua ngưỡng cửa.
"Em chào cô!"
Cô giáo chủ nhiệm dừng bài giảng, đon đả đón thành viên mới: "Phương Thảo vào đi em!" Cô giáo đặt tay lên vai cô, đưa cô đến giữa lớp: "Cô xin giới thiệu, đây là bạn Phan Phương Thảo vừa chuyển về từ thành phố. Từ hôm nay, bạn ấy là thành viên của lớp chúng ta. Cô mong các em giúp đỡ bạn."
Phương Thảo vẫy nhẹ bàn tay: "Chào, mình là Phương Thảo!"
"Hi, chào!" Các bạn tặng cô nụ cười thân thiện.
"Em về chỗ ngồi đi ha!" Cô giáo chỉ tay về dãy bàn bên phải.
Phương Thảo vừa đặt mông xuống chỗ ngồi, ngoài cửa lớp cũng bước vào một bạn nam.
"Phạm Anh, em đi đón bạn kiểu gì thế?"
Cậu ta nhìn nhanh về phía cô, đẩy đôi gọng kính, trả lời cô giáo: "Dạ, em lên phòng thầy Hiệu trưởng nhưng không có ai ở đó ạ!"
"Phương Thảo đã vào lớp rồi. Em mau về chỗ học bài!"
Thì ra cô học cùng lớp với tên mọt sách!
Nhưng đó chưa phải là điều bất ngờ nhất.
Nhìn tên kia thủng thẳng đi về bàn cô, lúc này cô mới thấy, ngăn bên cạnh có một chiếc balô.
Qua rồi cái tuổi lấy bút thước kẽ phân chia ranh giới nên Phương Thảo chỉ có thể nhoài người nhắc nhỏ: "Nước sông không phạm nước giếng! Biết chưa?"
Mọt sách không nhìn cô, chỉ gật gật cái đầu, nói đủ mình cô nghe: "Biết rồi!"
Biết thế thì tốt. Cô rất ghét đụng chạm với lũ con trai. Nhưng cái bàn có lớn gì cho cam. Lúc thì cùi chỏ cô đụng tay tên kia, lúc thì ngược lại. Va vào nhau đôi ba lần, đối diện với đôi mắt bốc khói của cô, tên kia cũng biết điều xích ra tận đầu bàn.
Tiết học cứ thế trôi qua, cô có thể nói vài câu làm quen với tất cả các bạn nhưng với tên mọt sách thì không.
Vì đơn giản...nhìn thấy đôi gọng kính, nhìn thấy vẻ đạo mạo đó khiến cô nhớ tới bố của mình. Đời này, kiếp này...cô ghét nhất là dạng đàn ông mang vỏ bọc trí thức, tử tế dởm đó.
Updated 25 Episodes
Comments
Chibupbe
Ê nha, bảo chờ tui về mới ra try mới kia mà, đã thế tui ko về nữa nha, pp
2024-12-26
3
Ngọc Trang
Chúc mừng e trai ra mắt bộ truyện mới tung hoa chúc mừng nào . Chưa đọc nhưng thấy tên truyện coi bộ mọt sách biết yêu đem lại tiếng cười cho độc giả đây /Rose//Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/
2024-12-26
10
Thiên Phú
Ơ c ơi vì gd k được trọn vẹn do ba c gây ra mà c thấy ai có dáng vẻ đạo mạo như thế c đều ghét hết sao tội cho a quá đi mà , nhưng nói nhỏ với c 1 câu này ghét của nào trời trao của đó á. Hóng những tình tiết vỡ khóc vỡ cười mà c gây ra nha chứ thấy mòi hơi hài tí á, mà c này hơi đanh đá à xem biểu hiện của c kìa ai cũng có thể làm quên nhưng a bạn cùng bàn thic lại ngược lại
2024-12-26
9