Bị tiếng búng tay của Tử Liên kéo từ trong nỗi sợ trở về, Tuệ Linh ngẩn mặt nhìn Tử Liên, đôi mắt đen láy ánh lên 1 tia nghi vấn, mấp máy môi như định đặt câu hỏi nhưng lời đến bên môi chưa kịp cất thì Tử Liên đã lên tiếng trước.
- Xin lỗi, vốn tôi không định doạ bạn chỉ là khi nãy trở về phòng, nhìn thấy sau lưng bạn có 'thứ đó', tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở chút, ai ngờ 'thứ đó' cảm nhận được tôi liền biến mất, sau đó tôi liền bị dán 1 lá bùa, có chút uất ức nên nói chuyện có phần không tốt.
Tử Liên là thật tâm muốn xin lỗi Tuệ Linh nhưng những gì Tuệ Linh nghe được chỉ có 'thứ đó', cô không khỏi nổi lên nghi hoặc, từ trước đến nay chỉ có cô khi rảnh rỗi liền đi trừ ma chứ ma quỷ thì chưa bao giờ dám chủ động đến gần cô, không lẽ vừa mất đi cung tên thì bản thân liền mất đi sự bảo hộ, không nhận ra ma quỷ đã đành lại còn bị ma quỷ đi theo, thở dài một hơi, cô hỏi lại:
- Khi nãy cậu nói 'thứ đó', rốt cuộc 'thứ đó' là gì? Cậu có thể nhìn thấy thứ người thường không thấy?
Bản thân xin lỗi hết một tràng vậy mà bạn mới chỉ quan tâm "thứ đó", Tử Liên có chút dỗi rồi nhưng vẫn trả lời Tuệ Linh.
- Không giấu gì bạn mới, tôi có mắt âm dương, nhưng đôi mắt này lại không quá tốt, bình thường cũng chẳng nhìn thấy gì còn nếu như nhìn thấy thì cũng chỉ là những bóng mờ, nhưng đặc biệt nhất là, đôi mắt này chỉ nhìn thấy ma quỷ cấp trung và cao thôi.
Nghe tới đây, Tuệ Linh liền nổi lên một tầng da gà, sau lưng cũng chậm rãi rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
- Nói như vậy, 'thứ' phía sau lưng mình khi nãy là ác linh?
Đúng rồi, ma quỷ cũng có chia cấp bậc, bậc thấp chỉ là những linh hồn hiền lành vì có ý nguyện chưa thành nên còn vương vấn dương gian, bình thường cũng chỉ là đi loanh quanh nhìn ngắm người thân, chu du thưởng ngoạn, đối với con người là vô hại. Cấp trung được xét là Ác Linh, là những linh hồn vì oán hận nên không thể siêu thoát, thường là những người bị hại chết, có mối thù với một cá nhân hoặc tập thể nhất định, thông thường không hại người vô tội, chỉ hại kẻ đã hại mình. Ma quỷ cấp cao gọi là Lệ Quỷ, là những linh hồn tích tụ oán khí cực độ, là dạng cao cấp hơn của Ác Linh, Lệ Quỷ mang nổi hận rất lớn, hoá thành ma lực, tấn công tất cả mọi người, không phân biệt thù - bạn, ác - hiền, chỉ cần thích thì giết. Lệ Quỷ là đối tượng bị các pháp sư, tu sĩ cao cấp truy lùng, song song đó, nó cũng truy lùng những pháp sư, tu sĩ cấp thấp, biến họ thành thức ăn nâng cao ma lực, quấy phá nhân gian, nhưng số lượng Lệ Quỷ vốn không nhiều, mấy năm gần đây cũng không thấy xuất hiện, trong giới pháp sư cũng đã có người dần buông lỏng cảnh giác với nó rồi.
Nghe Tuệ Linh hỏi, Tử Liên suy nghĩ một chút liền nói.
- Có phải Ác Linh hay không tôi cũng không chắc, vì ngoài Ác Linh thì tôi còn có thể thấy Lệ Quỷ nhưng bạn mới à, bạn có hại chết ai không mà lại bị ám thế hả?
Nghe lời trêu chọc của Tử Liên, Tuệ Linh từ giường tầng nhảy xuống nắm vai cô, vừa lay mạnh vừa nói.
Không có, mình là pháp sư đó, pháp sư sao lại hại người cơ chứ.
Tử Liên bị lắc mạnh, đầu nổi đầy sao, khó khăn gỡ tay Tuệ Linh ra, lùi về sau mấy bước rồi nói, trong lời nói có pha vài phần trêu đùa.
- Đùa thôi mà, không ngờ bạn mới lại là pháp sư thật đấy, mà không đúng, thân là pháp sư nhưng lại không cảm nhận được bản thân bị ám, bạn mới là đang gạt tôi đấy à ?
Thấy Tử Liên không tin mình, Tuệ Linh ủy khuất nói.
- Thật mà, chẳng qua là mình không có thiên phú, không thể giống như những pháp sư khác, mình cố gắng trừ ma là vì muốn nối nghiệp gia đình, dù biết miễn cưỡng không có lợi cho bản thân nhưng dù cho linh lực có mất hết thì mình vẫn sẽ đi theo con đường này.
Tử Liên không ngờ câu nói nửa đùa nửa thật của mình lại khơi dậy chuyện đau lòng của Tuệ Linh, cô bối rối không thôi, tay chân lóng ngóng mà bước đến an ủi người bạn mới của mình. Lời nói cũng có phần lộn xộn.
- Tôi xin lỗi, thật sự tôi không nghĩ sẽ khơi lên ký ức buồn của bạn, là tôi không tốt, bạn đánh tôi đi, nha, đừng buồn nữa.
Trước sự an ủi vụng về của Tử Liên, Tuệ Linh bất giác phì cười thành tiếng, cô không ngờ một người lớn từng này lại có thể xin lỗi một cách hồn nhiên như vậy, nổi buồn vừa dâng lên cứ thế mà lắng xuống. Cô hít vào một hơi rồi bảo.
- Nãy giờ chúng ta cũng xem như là hiểu nhau một chút rồi nhỉ? Vậy đừng xưng hô 'tôi - bạn' nữa, gọi nhau là 'tôi - cậu' hay 'tớ - cậu' gì đó đi, như vậy có cảm giác thân thiết hơn rất nhiều, dù sao thì chúng ta cũng là bạn cùng phòng hết năm nay, xưng hô như vậy cũng rất là có mùi vị học đường.
Tử Liên ở đây học cũng là năm thứ 3 rồi nhưng đây là lần đầu có người xưng hô với cô như vậy, cô mừng thầm trong bụng nghĩ "Ở đây lâu như vậy, cuối cùng cũng có người có thể làm bạn với mình." Tử Liên cười tít mắt, gật đầu đồng ý, vậy là họ đã có người bạn đầu tiên kể từ khi nhập học rồi.
Updated 29 Episodes
Comments