Nhờ món cháo bách hoa thần thánh mà cuối cùng Thanh Hoan cũng đã được giải trừ lệnh cấm túc sau hai tuần vật vã. Nhưng đời đâu như là mơ, vừa được giải thoát khỏi lệnh cấm túc thì nàng liền đỗ bệnh một trận. Thế là dù lệnh cấm túc đã bị hủy bỏ nhưng vẫn không thể rời giường nữa bước.
Hôm nay là một ngày trời trong nắng đẹp, Thanh Hoan ngồi đung đưa trên xích đu trong vườn. Nhàm chán ngước nhìn từng đám mây trắng trôi trên đầu. Vốn dĩ nàng muốn đến chỗ Hạ Lan Quân thỉnh giáo hắn một số vấn đề trong cuốn sách nàng vừa đọc, ai ngờ hắn đã rời phủ từ sáng sớm, cũng không biết là đi đâu. Thanh Hoan liền đổi mục tiêu đi tìm Thanh Huyên trò chuyện, nhưng kết quả vẫn y như cũ, Thanh Huyên cũng chả thấy ở phủ, nên nàng mới phải buồn chán ngồi ở xích đu này.
"Chán chết đi được." Thanh Hoan than ngắn thở dài khiến người nghe cũng cảm thấy chán nản. Đông Vân ở một bên bày đủ loại trò chơi cũng không giúp nàng khá lên được chút nào.
Đang lúc tưởng chừng như sắp phải phát điên vì buồn chán thì Xuân Vân, nha hoàn thân cận của phu nhân chạy đến chỗ nàng.
Xuân Vân hành lễ cung kính nói: "Tứ cô nương, phu nhân cho gọi người."
"Mẫu thân cho gọi ta có chuyện gì quan trọng sao?"
"Nô tì cũng không rõ, cô nương cứ đến đó xem sao."
Dù không biết phu nhân tìm mình vì lý do gì nhưng Thanh Hoan vẫn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Uyên Xuân hiên. Trước khi bước vào cửa Uyên Xuân hiên, nàng nhờ Đông Vân kiểm tra lại y phục, đầu tóc từ trên xuống dưới, không có gì sai sót mới dám đi vào.
Trong phòng tràn ngập mùi hương của trầm hương thượng hạng, Uyên Xuân hiên qua tay phu nhân liền được bọc lớp vỏ trầm ổn. Mỗi vật dụng trang trí đều là đồ thủ công tinh xảo nhưng không quá chói mắt, chỉ cần chọn đại một thứ cũng đáng giá mấy trăm lượng.
Đại phu nhân, chính thất Hạ Lan phủ Thôi Thiên Nhược, vốn là tiểu thư của Thanh Hà Thôi thị, một trong những danh gia sĩ tộc nổi tiếng. Hạ Lan Tín phụ thân nàng tuy xuất thân Hạ Lan gia lưng danh nhưng lại thuộc Phân gia, có thể nói mối hôn sự này là ông trèo cao.
Gia tộc Hạ Lan ban đầu là một gia tộc hùng mạnh ở Ngân Hạ chỉ sau gia tộc Mạch Kỳ. Nhưng vì một số xung đột nội bộ mà vào đời cao tổ phụ của nàng, gia tộc đã bị chia cắt thành hai nhánh chính gồm Tông gia và Phân gia.
Tông gia từ trước đến giờ điều một lòng góp sức cho triều đình, lại không ngừng đưa nữ nhân trong tộc vào cung hầu hạ thánh thượng nên có thể nói là phong quang vô hạn. Phân gia thì ngược lại, chỉ thích sống một cuộc sống yên bình, không tranh với đời, lui về ở ẩn. Tuy là ở ẩn nhưng vẫn có một vài thành viên trong tộc giữ một số chức quan nhỏ trong triều đình, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể sánh với Tông gia hưng thịnh.
Nàng nghe kể lại vì hôn sự không môn đăng hộ đối này mà phu nhân cãi nhau một trận lớn với Thôi lão gia. Một người không cho gả, một người nhất quyết gả cho bằng được. Cãi nhau suốt một thời gian dài đến nỗi Thôi lão gia suýt tăng xông mà cưỡi hạc quy tiên. Và đương nhiên cuối cùng người giành thắng lợi là phu nhân uy vũ của chúng ta. Không cần nói cũng biết Thôi lão gia đã giận đến mức nào, kể từ sau khi được gả đi, phu nhân cũng không còn liên hệ gì với Thôi gia, chỉ vỏn vẹn vài năm gần đây có qua lại đôi chút nhưng cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh.
Thanh Hoan bước từng bước nhẹ nhàng đến trước mặt Thôi thị, thuần thục hành lễ: "Mẫu thân an."
Thôi thị nửa ngồi nửa nằm trên chiếc ghế dài, mắt nhắm nghiền tay không ngừng lăn xâu chuỗi. Bà khẽ lên tiếng: "Đến rồi sao."
"Mẫu thân tìm con có việc cần căn dặn."
Thôi thị đặt xâu chuỗi lên bàn, hớp xong một ngụm trà mới ung dung nói: "Sáng nay Quân Nhi đã đi săn cùng một số bằng hữu ở ngoài thành. Thấy con đang rảnh rỗi không có việc gì làm vậy thì thay ta mang một chút điểm tâm đến cho nó. Sẵn tiện ra ngoài thay đổi không khí, con ở lì trong phủ cũng đủ lâu rồi."
Nghe đến được đi ra ngoài cơ thể mệt nhoài của nàng liền trở nên tràn trề sức lực. Thanh Hoan mở tròn mắt, nghi hoặc hỏi lại: "Người nói thật sao mẫu thân?"
"Nếu không muốn thì ta để Xuân Vân đi."
"Xin phép mẫu thân Hoan Nhi cáo lui." Thanh Hoan không nói nhiều liền ngay lập tức kéo Đông Vân chạy khỏi. Chân trước còn chưa bước khỏi cửa, chân sau đã bị giữ lại.
"Đợi một chút."
"Người đổi ý nhanh vậy sao?" Thanh Hoan đau khổ quay đầu, trong lòng tim đã sớm vỡ vụn, thầm trách phu nhân cũng đổi ý nhanh thật.
Bà không trả lời chỉ đưa mắt nhìn giỏ tre đặt trên bàn trà: "Không mang theo điểm tâm vậy con tính cho con trai ta ăn gì?"
Lúc này Thanh Hoan đã nhớ ra mình quen mang theo đồ quan trọng liền cười hì hì ra hiệu cho Đông Vân quay lại lấy: "Người cứ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ số điểm tâm chứa đầy tình yêu thương của người an toàn trao đến tay nhị ca ca."
Chỗ Hạ Lan Quân đi săn là ở phía đông ngoài thành đi bằng xe ngựa chỉ mất chưa đến nửa canh giờ. Đường vào trại trung tâm bên trong phải đi qua một rừng thông nhỏ, xe ngựa không thể đi qua nên nàng đành đi bộ sang. Nếu muốn đi xe ngựa phải đi bằng đường vòng như vậy sẽ tốn thêm một canh giờ, vì vậy Thanh Hoan quyết định tự mình đi bộ qua rừng thông.
Thanh Hoan cùng Đông Vân đi thêm một đoạn thì từ trong bụi cây gần đó nghe thấy tiếng sột soạt. Đông Vân nhát gan liền bị dạo cho điếng người, nép sau lưng Thanh Hoan hai tay ôm chặt cánh tay nàng.
Đông Vân run rẩy nói: "Cô nương hay là chúng ta quay lại thôi. Ở đây nguy hiểm lắm."
Tuy có hơi chút sợ nhưng Thanh Hoan vẫn lựa lời trấn an Đông Vân: "Ngươi đừng có mà nhát gan như thế. Ở đây là trường săn dành cho con cháu quan lại nên sẽ không có thứ gì nguy hiểm đâu."
Sau đó nàng bước vài bước đến gần chỗ phát ra âm thanh, Đông Vân nhút nhát níu lấy tay áo nàng không rời. Khi tay nhỏ của nàng gần chạm đến bụi cây thì từ đằng sau vang lên một tiếng gọi lớn.
"Đừng đến gần!"
Thanh Hoan còn chưa kịp định thần thì từ đằng sau bụi cây, một con hổ lớn hung hãn đang lao về phía nàng. Chả biết có phải bị dọa sợ hay không mà chân nàng cứng đơ tại chỗ, làm cách nào cũng không nhúc nhích được. Nhìn xuống mới phát hiện Đông Vân đang ngồi khụy dưới đất ôm chặt lấy chân nàng.
"Đông Vân mau đứng dậy, mau đứng dậy nhanh lên." Thanh Hoan hối hả thúc giục nhưng làm cách gì Đông Vân cũng không chịu đứng dậy.
Đông Vân run rẩy vừa ôm chặt chân nàng vừa khóc lớn: "Nô tì sợ lắm, nô tì không muốn chết."
Khi con hổ kia gần như sắp tóm được Thanh Hoan, một thân ảnh từ đâu xuất hiện che chắn trước mặt nàng. Là một nam nhân vai dài lưng rộng dùng thân thể cao lớn của mình che chở cho nàng, nam nhân ấy không thèm suy nghĩ nhiều lao thẳng vào con hổ, cùng nó giằng co qua lại. Hình ảnh nam nhân tay không đấu hổ trông rất oai hùng.
"Cả hai không bị thương chứ?" Một giọng nam khác xuất hiện bên cạnh Thanh Hoan, người đó quan tâm hỏi thăm nàng và Đông Vân.
"Cô nương người có bị làm sao không?" Đông Vân nước mắt ngắn nước mắt dài sờ soạng khắp nơi trên cơ thể nàng kiểm tra.
Thanh Hoan nhìn thoáng qua người vừa xuất hiện, là một tên nhóc trạc tuổi nàng. Nhưng hiện tại sự chú ý của nàng dồn hết vào chỗ nam nhân kia đâu còn tâm trạng quan tâm đến những chuyện khác. Nàng không để tâm lắm chỉ trả lời qua loa: "Ta không sao."
Nhìn con hổ hung hãn không ngừng tìm cách tấn công nam nhân, mỗi lần như thế trái tim Thanh Hoan lại trũng mất vài nhịp. Ánh mắt lo lắng đổ dồn vào thân thể đang chiến đấu cũng con hổ kia.
Thấy tên nhóc vừa xuất hiện vẫn đứng trơ trơ không có ý định tiến lên giúp đỡ, Thanh Hoan cau mày khó chịu: "Sao ngươi không đến giúp một tay?"
Mạch Kỳ Hải nghe thấy câu hỏi của Thanh Hoan, khuôn mặt không một chút lo lắng còn tỏ vẻ thích thú: "Huynh ấy đã muốn ra oai trước mặt tiểu mỹ nhân thì sao ta dám làm phiền. Huống hồ chỉ là một con hổ nhỏ cũng không làm khó được lục ca ta."
Nhưng Mạch Kỳ Hải vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng hét chói tai của Đông Vânn, Thanh Hoan xoay người phát hiện trên chân nam nhân kia từ bao giờ đã xuất hiện vết thương dài. Máu đỏ từ miệng vết thương không ngừng túa ra chẳng mấy chốc nhuộm đỏ lớp vải bên ngoài, dù là bị thương nhưng gương mặt hắn vẫn không tỏ ra đau đớn, chân mày chỉ hơi nhíu lại.
Updated 162 Episodes
Comments
ghệ đuýt bự của anh
ủa rồi mắc chi ôm chân người ta
2022-02-26
1
Fruit or Food🍌
nếu rảnh, bạn có thể sang đọc thử bộ "Love you, but..." của mình được không? Mình cảm ơn rất nhiều.
2021-06-14
2