Chương 4

Thanh Hoan như vừa nghe phải hung tin, bất động đứng yên như tượng. Không phải chứ, nàng chỉ vừa ra khỏi phủ chưa được mấy canh giờ mà đã gây ra họa lớn như vậy, để phu nhân biết được thì nàng chắc chắn tiêu đời. Mà khoan đã, cũng chả biết có thể toàn mạng thoát khỏi tay tên Vũ vương kia hay không, dù chưa gặp mặt nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của mấy người này thì nàng cũng đủ biết Vũ vương kia ghê gớm đến cỡ nào.

Đông Vân là người mau nước mắt, trên mặt sớm đã nước mắt ngắn nước mắt dài, mếu máo nói: "Nhị công tử người mau nghĩ cách cứu cô nương đi."

Chuyện này đã vượt quá quyền hạn Hạ Lan Quân có thể giải quyết, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy muội muội mình phải chịu tội. Rốt cuộc phải làm như thế nào đây?

Ai nấy đều đang cuống cuồng suy nghĩ tìm cách giải quyết nhưng chỉ có Thanh Hoan là rất điềm tĩnh. Mạch Kỳ Trấn thoáng có chút ngạc nhiên, nếu là nữ nhân khác chắc chắn rằng đã khóc lớn, cuống cuồng cầu xin những người xung quanh tìm cách giúp đỡ. Nhưng nàng thì lại hoàn toàn trái ngược, gương mặt xinh đẹp không hề có vẻ gì là sợ hãi mà còn mang vẻ bất cần, nàng bình tĩnh đến lạ thường. Đôi mắt xanh thâm thẩm càng trở nên thâm sâu khó lường, nữ nhân này thật sự quá là đặc biệt.

Một hộ vệ từ bên ngoài hấp tấp chạy vào bẩm báo: "Bẩm điện hạ, Vũ vương điện hạ đã nhận được tin, ngài ấy đang trên đường đến đây."

Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến, Thanh Hoan đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với chuyện sắp sửa xảy ra. Nhưng có vẻ ông trời vẫn chưa muốn nàng chết sớm. Mạch Kỳ Trấn đột ngột lên tiếng: "Cứ nói là con hổ đó làm ta bị thương nên ta đã lỡ tay giết chết nó."

"Nhưng mà lục ca, huynh cũng biết trước giờ nhị hoàng huynh không mấy thích huynh. Nếu như huynh nhận lỗi, huynh ấy rất có thể sẽ mượn chuyện này mà gây khó dễ cho huynh."

Mạch Kỳ Trấn biết làm như thế là tự chuốc họa vào thân nhưng hắn thật sự không muốn nhìn thấy Thanh Hoan xảy ra chuyện. Mạch Kỳ Trấn đưa tay đỡ trán, giọng có phần bất đắc dĩ: "Nhị hoàng huynh cũng không phải lần đầu kiếm chuyện với ta. Không là chuyện này thì cũng là chuyện khác, thêm một chuyện có đáng là gì."

Nhưng với tính cách mạnh mẽ của Thanh Hoan, nàng không thể đứng yên nhìn người khác phải gánh chịu lỗi lầm do chính bản thân mình gây ra. Thanh Hoan nghiêm mặt nói: "Điện hạ chắc đã từng nghe câu "thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện". Chuyện này đều từ tiểu nữ mà ra, vẫn là nên để tiểu nữ nhận lỗi trước Vũ vương điện hạ."

Mạch Kỳ Hải nhìn nữ nhân đang đứng đó mạnh miệng, trong lòng nghĩ nàng cũng thật quá ngạo mạn rồi: "Ngươi chắc là chưa biết nhị hoàng huynh đáng sợ như thế nào. Vậy để ta nói cho ngươi biết."

"Đủ rồi bát đệ." Mạch Kỳ Hải còn chưa nói hết câu đã bị Mạch Kỳ Trấn ngăn lại.

"Nhưng..."

Mạch Kỳ Trấn nhìn nữ nhân không sợ trời không sợ đất trước mặt, khóe môi bất giác nở nụ cười nhẹ. Mạch Kỳ Trấn nói: "Ta biết ngươi là người có trách nhiệm, muốn tự mình nhận lỗi, nhưng ngươi có từng nghĩ đến gia đình mình không. Nhị hoàng huynh là một người thù dai, chỉ cần là chuyện khiến huynh ấy ghi hận thì huynh ấy sẽ nhớ suốt đời. Nếu ngươi nhận tội đến lúc đó ngươi chỉ cần chết đi là hết chuyện, nhưng ngươi chết đi rồi chưa chắc nhị hoàng huynh sẽ hết giận. Đến lúc đó phụ mẫu, ca ca tỷ tỷ ngươi sẽ là những người ở lại thay ngươi chịu trận, ngươi đành lòng nhìn thấy họ phải khổ sở vì lỗi lầm của ngươi sao?"

"Hoan Nhi quả thật những lời Trực vương điện hạ nói không sai, Vũ vương điện hạ không phải là người chúng ta có thể đối phó."

Sau một hồi được Hạ Lan Quân khuyên bảo Thanh Hoan cũng miễn cưỡng đồng ý, nàng biết thừa bọn họ chỉ đang bịa chuyện để nàng ngoan ngoãn nghe họ sắp xếp. Phụ thân nàng đường đường là quan ngũ phẩm dưới quyền thiên tử, cho dù Vũ vương kia có ngang tàn đến đâu cũng chưa chắc dám động tay động chân với ông.

Mạch Kỳ Trấn dặn dò kỹ càng lại mọi chuyện trước khi Vũ vương đến: "Cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn bạc."

Không lâu sau đó Vũ vương thật sự đã đến, Mạch Kỳ Hoằng mang theo cả đám thị vệ hùng hổ xông vào. Vừa nhìn thấy Mạch Kỳ Trấn đã không nén nỗi giận dữ, tức giận quát: "Mạch Kỳ Trấn đừng ỷ bản thân có mẫu hậu chống lưng thì ngươi có thể tùy tiện làm bậy. Cả cống phẩm phụ hoàng ban cho ta ngươi cũng dám giết chết!"

Thanh Hoan đứng nép sau lưng Hạ Lan Quân, lén quan sát Mạch Kỳ Hoằng. Mày rậm thẳng tắp một đường, khuôn mặt vuông vức, ánh nhìn đằng đằng sát khí như muốn giết người đến nơi, vừa nhìn qua đã biết không phải là người tốt. Mạch Kỳ Hải mắt thấy Mạch Kỳ Hoằng hung hăng tiến tới liền chắn trước mặt Mạch Kỳ Trấn: "Nếu con hổ đó của huynh ngoan ngoãn ở trong chuồng, đừng chạy ra ngoài làm hại người thì cũng đâu phải chết thảm."

Mạch Kỳ Hoằng đẩy vai Mạch Kỳ Hải qua một bên, mặt đối mặt với Mạch Kỳ Trấn: "Không phải chuyện của đệ, đừng có xía vào."

Trái ngược với vẻ tức giận của Mạch Kỳ Hoằng, Mạch Kỳ Trấn vẫn điềm tĩnh uống trà, gương mặt không biểu lộ một chút biểu cảm: "Nhị hoàng huynh đến đây chỉ để đòi lại công đạo cho con súc sinh đó sao?"

"Ta chính là muốn nghe được lời xin lỗi từ ngươi."

"Vậy thì phải lấy làm tiếc vì sẽ không có bất kỳ lời xin lỗi nào, bởi trong chuyện này đệ không phải là người sai."

Mạch Kỳ Hoằng có vẻ không tức giận mà còn khẽ nhếch mép cười: "Đến nước này ta cũng chỉ đành nói thật với phụ hoàng, ngươi có bị phụ hoàng trách phạt cũng không thể trách ta vì ta đã cho ngươi cơ hội."

"Tùy huynh! Ta cũng không ngại nói cho phụ hoàng biết con súc sinh đó đã làm ta bị thương như thế nào. Đến lúc đó không biết phụ hoàng sẽ trách tội ta hay trách tội huynh vì đã không quản lý tốt con súc sinh đó." Mạch Kỳ Trấn đưa mắt ra hiệu cho Mạch Kỳ Hoằng nhìn theo, ánh nhìn xen lẫn chút khiêu khích.

Bị Mạch Kỳ Trấn lật ngược tình thế, Mạch Kỳ Hoằng tức đến đỏ mặt tía tai. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng là đệ đệ tốt của ta."

Không khí giữa hai người căng thẳng như chiến trường bên ngoài kia, Thanh Hoan cảm giác được ánh nhìn của Mạch Kỳ Hoằng không ngừng phát ra những tia lửa phóng về phía Mạch Kỳ Trấn. Mạch Kỳ Trấn trái lại như tảng băng ngàn năm trên núi tuyết, lạnh lùng đón nhận những đợt tấn công nóng bỏng từ Mạch Kỳ Hoằng.

Nhìn thoáng qua cái chân bị băng không ít lớp băng trắng của Mạch Kỳ Trấn, Mạch Kỳ Hoằng không nén được vui mừng: "Xem ra bị thương cũng không nhẹ."

Mạch Kỳ Trấn hờ hững trả lời: "Tạ nhị hoàng huynh quan tâm đều là nhờ ơn con súc sinh của huynh, chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi."

"Lục hoàng đệ không sao thì ta cũng yên lòng, chỉ sợ đệ thật sự xảy ra chuyện thì mẫu hậu sẽ đến tìm ta tính sổ mà thôi." Mạch Kỳ Hoằng nhếch mép cười khinh bỉ.

"Nhị hoàng huynh yên tâm, đệ không còn là đứa trẻ lên ba hễ có chuyện sẽ chạy đi mách phụ mẫu."

Mạch Kỳ Hải như bị điểm trúng huyệt cười, cười phụt ra một tiếng. Mạch Kỳ Hoằng vừa thẹn vừa giận quay người rời đi. Bóng Mạch Kỳ Hoằng vừa đi khuất, Hạ Lan Quân người đứng bất động như tượng nãy giờ mới dám thở phào một tiếng. Cũng may Mạch Kỳ Hoằng chỉ chăm chăm kiếm chuyện với Mạch Kỳ Trấn mới không để ý gì đến huynh muội hai người, nếu thật sự bị hỏi đến thì hắn cũng không biết có đủ can đảm trả lời hay không.

Sau khi an toàn vượt qua được kiếp nạn, Hạ Lan Quân cùng Thanh Hoan cáo từ ra về. Trước khi rời khỏi Thanh Hoan ngoái đầu lại nhìn vô tình chạm mắt với Mạch Kỳ Trấn. Ánh nhìn trong trẻo, ấm áp đó có lẽ cả đời này nàng cũng không quên được.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 THÔNG BÁO
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128
130 Chương 129
131 Chương 130
132 Chương 131
133 Chương 132
134 Chương 133
135 Chương 134
136 Chương 135
137 Chương 136
138 Chương 137
139 Chương 138
140 Chương 139
141 Chương 140
142 Chương 141
143 Chương 142
144 Chương 143
145 Chương 144
146 Chương 145
147 Chương 146
148 Chương 147
149 Chương 148
150 Chương 149
151 Chương 150
152 Chương 151
153 Chương 152
154 Chương 153
155 Chương 154
156 Chương 155
157 Chương 156
158 Chương 157
159 Chương 158
160 Chương 159 (End)
161 Ngoại truyện: Thư tuyệt mệnh
162 Giới thiệu truyện mới
Chapter

Updated 162 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
THÔNG BÁO
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128
130
Chương 129
131
Chương 130
132
Chương 131
133
Chương 132
134
Chương 133
135
Chương 134
136
Chương 135
137
Chương 136
138
Chương 137
139
Chương 138
140
Chương 139
141
Chương 140
142
Chương 141
143
Chương 142
144
Chương 143
145
Chương 144
146
Chương 145
147
Chương 146
148
Chương 147
149
Chương 148
150
Chương 149
151
Chương 150
152
Chương 151
153
Chương 152
154
Chương 153
155
Chương 154
156
Chương 155
157
Chương 156
158
Chương 157
159
Chương 158
160
Chương 159 (End)
161
Ngoại truyện: Thư tuyệt mệnh
162
Giới thiệu truyện mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play