Thanh Hoan vừa về đến Nhuy Nguyệt hiên liền ngồi xụ mặt bên cửa sổ, chớp mắt một cái ngồi đến tận mấy canh giờ. Đông Vân đứng đến nỗi chân tê cứng cả lên. Nàng từ từ di chuyển chân, mặt mày méo mó vì cơn tê.
"Khương Phong Quân ta thật sự rất thích chàng ấy, thích từ lần đầu tiên gặp gỡ."
Thanh Hoan đột ngột lên tiếng khiến Đông Vân không kịp trở tay, phải qua một lúc mới trả lời: "Nô tì biết, người ngày nào mà chẳng vẽ hình của tiểu hầu gia."
Đông Vân đi đến mở ra chiếc rương được đặt ở đầu giường. Có vài cuộn giấy được cuộn tròn nằm ở bên trong. Đông Vân cẩn thận mở ra từng cuộn, hình ảnh của Khương Phong Quân cũng từ từ hiện ra.
Đông Vân nhìn qua một loạt các bức tranh không khỏi cầm lòng tấm tắc khen ngợi: "Người đặt cả tâm tư vào trong tranh nên bức tranh nào cũng được vẽ tỉ mỉ, rất có hồn."
Lời khen ngợi kia cũng không khiến tâm trạng của Thanh Hoan khá hơn chút nào. Nàng hướng mắt nhìn gốc bạch đinh hương nở trắng ngoài sân, buồn bực nói: "Mấy bức tranh đó dù vẽ đẹp đến đâu thì cũng chỉ có ngươi thích xem mà thôi, người ta đâu có thích."
"Cô nương không mang cho tiểu hầu gia xem làm sao lại biết ngài ấy không thích?"
Lời vừa đến tai càng xoáy sâu vào nỗi đau trong lòng nàng. Thanh Hoan cụp mi, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi mỏng tựa hồ có thể thấy máu đỏ rơm rớm: "Tranh của một kẻ thấp kém như ta vẽ làm sao có thể lọt vào mắt xanh của ngài ấy. Ngồi đó ôm mộng tưởng gieo rắc hy vọng chẳng thà sớm tỉnh ngộ quay về thực tại."
Đông Vân tựa hồ biết bản thân đã lỡ lời, tay nhỏ đánh nhẹ vào cái miệng thối của mình. Nàng đi đến trước mặt Thanh Hoan, giọng nặng nề hỏi: "Người vẫn mãi canh cánh trong lòng về xuất thân của mình sao?"
Thanh Hoan không chút phản ứng, mắt vẫn tập trung hướng về phương xa như đang suy nghĩ câu trả lời. Qua một lúc nàng mới từ tốn trả lời nhưng lời nói lại nặng nề không tưởng.
"Ta không trách nương vì đã sinh ta ra trong thân phận thứ nữ. Chỉ có điều nếu như ta cũng giống đại tỷ tỷ được sinh ra từ bụng một nữ tử Ngân Hạ thuần huyết, không phải là nữ tử ngoại tộc thì có lẽ bây giờ ta đã không bị khinh khi đến thế."
Thứ mà nương để lại cho nàng cũng chỉ có đôi mắt xanh này. Nhưng vì nó mà Thanh Hoan đã phải chịu đựng không ít lời khinh miệt từ người ngoài. Chỉ cần nhớ lại những ấm ức mà bao nhiêu năm qua bản thân phải chịu đựng, Thanh Hoan thật sự không thể tiếp tục mạnh mẽ thêm được nữa. Nàng khóc, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.
Tiếng nói của Thanh Hoan xen lẫn tiếng nấc nghẹn: "Chưa bao giờ ta cảm thấy ghét bỏ đôi mắt này đến thế. Ta chỉ ước đôi mắt này không thuộc về mình."
Trong mắt bọn họ, Thanh Hoan là đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời. Dù có bị bọn họ miệt thị về ngoại hình, xuất thân thì nàng cũng chỉ có thể mỉm cười như một con ngốc. Bọn họ đâu biết nàng đã phải chịu đựng như thế nào. Từng giọt rơi xuống là những thứ cảm xúc nàng luôn đè nén trong lòng, đến hôm nay đã không thể che giấu được nữa.
Thanh Hoan cứ thế òa khóc như một đứa trẻ. Đông Vân ôm nàng vào lòng khẽ vỗ về, khóe mắt không kìm chế được cũng rơi xuống vài giọt nước mắt: "Cô nương của nô tì... "
Trực vương phủ.
Màn đêm buông xuống bao trùm lấy toàn bộ Trực Vương phủ. Mặt trăng tròn vành vạnh rọi sáng cả góc trời tối đen. Trong đình nhỏ bên cạnh hồ sen, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của một người.
Mạch Kỳ Trấn ngồi trong đình, ánh trăng soi sáng nữa gương mặt anh tú của hắn. Mạch Kỳ Trấn chăm chú đọc kỹ từng cuộn giấy trong tay. Đây đều là những thông tin hắn âm thầm cho người điều tra về một số đại thần trong triều.
Càng đọc hai đầu lông mày Mạch Kỳ Trấn càng nhíu chặt lại. Hắn thật không ngờ đến những người đường đường là trụ cột quốc gia lại có thể làm ra những chuyện suy đồi đến thế. Tham ô, hối lộ, mua bán chức quan, đàn áp dân lành không sót việc nào.
Mạch Kỳ Trấn chưa bao giờ đồng tình với việc cho quan văn nắm giữ quá nhiều quyền lực trong tay. Vì như thế sẽ dẫn đến diễn cảnh như ngày hôm nay. Việc để quan văn cùng quan võ đều nắm trong tay quyền lực nhất định, họ sẽ trở thành gọng kìm, kìm hãm đối phương không để đối phương tự do tác oai tác quái.
Chỉ tiếc vì tổ tiên Mạch Kỳ gia trước đây từng là võ tướng anh dũng phục vụ cho triều đình. Nhưng vì quá bất bình với chế độ áp bức người dân của tiền triều mà Mạch Kỳ gia đã quyết định đứng lên đảo chính. Từ khi lập quốc cho đến nay, do luôn e sợ chuyện quá khứ sẽ một lần nữa lập lại mà bao nhiêu đời vua Ngân Hạ đều rất kiên dè quan võ.
Quyền lực mà quan võ nắm giữ luôn bị triều đình kìm hãm hết mức có thể. Cùng với đó là sự phân chia quyền lực cho các quan văn đại thần. Vì điều đó mà từ bao giờ thế lực hai bên văn võ đã sớm có sự chênh lệch lớn.
Các quan văn đại thần càng nắm nhiều quyền lực trong tay càng muốn phô trương thanh thế. Chuyện xấu xa mà bọn họ làm sau lưng thiên tử có đếm cách nào cũng không hết.
Phụ hoàng hắn từ lúc lên ngôi đến giờ luôn cố gắng cân bằng thế lực hai bên nhưng cũng chỉ như dã tràng xe cát biển Đông, con sâu mọt đã bám rễ quá lâu nhất thời rất khó có thể giải quyết triệt để. Nhưng Mạch Kỳ Trấn tin rằng với những bằng chứng hắn thu thập được, không bao lâu nữa bọn chúng sẽ phải ngã ngựa.
Mạch Kỳ Trấn gấp gọn cuộn giấy lại, đặt vào một chiếc hộp gỗ nhỏ. Hắn đi đến cây cột thứ ba từ bên trái sang, ở ngay nền đá bên dưới cây cột dùng chân dậm nhẹ hai cái. Tiếng sột soạt vang lên, nền đá phẳng lì dưới cột chầm chậm nứt ra làm đôi.
Chẳng mấy chốc ngay tại đó xuất hiện một mật thất nhỏ, ước chừng chỉ rộng khoảng 5 phương xích*. Mạch Kỳ Trấn thận trọng đặt chiếc hộp gỗ xuống mật thất. Rồi lại giậm nhẹ hai cái để cửa mật thất đóng lại.
*1 phương xích = 0,11 m²
Mạch Kỳ Trấn ngồi trở lại chỗ cũ. Mắt lướt qua vò rượu đặt trên bàn. Hương thơm thoang thoảng của rượu đùa nghịch nơi đầu mũi khiến hắn không cầm lòng được mà tự rót cho bản thân một chén.
Vò rượu chẳng mấy chốc đã bị Mạch Kỳ Trấn uống hết một nửa. Hơi thấm men rượu, Mạch Kỳ Trấn cầm chén rượu trong tay, miệng lẩm bẩm: "Tệ quá tệ! Đúng là chỉ hợp để uống khi buồn miệng. Vẫn là trúc diệp thanh của nha đầu Thanh Hoan ngon hơn."
Từ khi được thưởng thức rượu trúc diệp thanh của Thanh Hoan, không biết tại đâu mà hương vị ngọt đắng đó cứ lưu mãi trong miệng hắn. Mạch Kỳ Trấn thật sự nghi ngờ có phải nàng đã âm thầm bỏ bùa mê vào rượu khiến hắn không thể thôi nghiện hay không. Dù sau đó đã cố gắng thử thêm nhiều loại rượu khác nhưng chẳng ăn thua.
Mạch Kỳ Trấn bỗng thấy hối hận vì sao ngày hôm qua lại uống nốt số rượu còn lại, để bây giờ phải uống mấy thứ rượu nhạt như nước lã này. Hắn cầm luôn cả vò rượu một hơi nóc sạch không còn một giọt.
"Ngày mai có nên đi tìm nha đầu Thanh Hoan xin thêm một vò hay không?" Vừa dứt lời Mạch Kỳ Trấn đã đổ gục xuống bàn, sau đó là tiếng hơi thở đều đều vang khắp đình nhỏ.
Updated 162 Episodes
Comments
Lina Suna
tình tiết rất hay
2022-04-06
2