Chương 6

Nắp rượu vừa mở ra, hương thảo mộc thoang thoảng trong không gian. Đông Vân cẩn thận rót rượu ra chén, màu rượu vàng nhạt sóng sánh trong chén, dưới ánh mặt trời chuyển sang màu ánh xanh tuyệt đẹp. Mạch Kỳ Trấn nâng chén rượu đến bên miệng uống một ngụmm, vị vừa ngọt vừa đắng, thoang thoảng hương thơm của không ít loại thảo dược. Khí vị nồng ấm của rượu lập tức lan tỏa trong vòm họng và ngấm vào toàn bộ cơ thể, chạy đến từng đầu ngón tay, đánh thức thần trí rất khẽ.

"Rượu ngon, rượu ngon!" Hắn không ngờ tay nghề ủ rượu của nàng lại tốt đến thế, có thể sánh ngang với rượu thượng phẩm trong cung. Mạch Kỳ Trấn uống cạn chén rượu, sảng khoái cười lớn.

Thấy biểu hiện thích thú của Mạch Kỳ Trấn cuối cùng Thanh Hoan cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nãy giờ nàng cứ thấp thỏm không biết cái miệng kén chọn của đại gia này có ưng ý rượu của nàng hay không.

"Điện hạ không biết cô nương nhà nô tì quý vò rượu này thế nào đâu. Nguyên liệu trong đó đều do đích thân cô nương nhà nô tì tự tay chọn, mỗi một giọt đều trân quý vô cùng. Vốn dĩ cô nương muốn ngày thành thân sẽ mang vò rượu này tặng cho cô gia tương lai vậy mà bây giờ lại đem đi tặng cho điện hạ mất rồi."

Đông Vân còn đang luyên thuyên chưa xong đã bị Thanh Hoan ngăn lại: "Đông Vân!" Nàng liếc xéo Đông Vân rồi áy náy nhìn sang Mạch Kỳ Trấn: "Điện hạ đừng nghe nô tì này nói bậy."

Mạch Kỳ Trần không có biểu hiện gì khác lạ, tay mân mê chén rượu nói bâng quơ: "Trước giờ chỉ nghe nói nữ tử ủ nữ nhi hồng làm vật hồi môn, ngươi là người đầu tiên ta thấy ủ trúc diệp thanh."

"Nữ nhi hồng không thể thiếu, chỉ là muốn có thứ gì đó đặc biệt tặng cho phu quân mà thôi." Thanh Hoan cười ngượng trả lời.

Thanh Huyên là do phu nhân sinh ra nên từ nhỏ đã được bà chuẩn bị cho không ít hồi môn, nào là trang sức, cửa tiệm, khế đất không thiếu thứ gì. Còn nàng chỉ là con của tiểu thiếp, tài sản trên người không có nhiều, mẹ nàng trước khi chết cũng chỉ để lại cho nàng chút ít hồi môn bà mang theo khi nhập phủ. Thanh Hoan muốn có một thứ gì đó đặc biệt về mặt ý nghĩa để tặng cho phu quân tương lai, vì vậy mới phải cất công ủ vò rượu quý này. Nhưng giờ đây ơn cứu mạng của Mạch Kỳ Trấn quan trọng hơn hết nên nàng mới mang rượu đi tặng hắn.

Mạch Kỳ Trấn không ngờ vò rượu này lại có ý nghĩa với Thanh Hoan đến thế. Hắn một bên muốn từ chối, một bên lại lưu luyến vị ngon của rượu còn sót lại nơi đầu lưỡi. Mạch Kỳ Trấn mắt không rời vò rượu trên bàn, ra vẻ luyến tiếc: "Món đồ quý như vậy ta phân vân không biết có nên nhận hay không. Lỡ như sau này ngươi không gả đi được đến tìm ta bắt đền thì ta biết phải làm sao."

Thanh Hoan bị mấy lời vô tình của Mạch Kỳ Trấn dọa cho điếng người: "Điện hạ thật biết đùa. Thân phận thấp kém như tiểu nữ nào dám mơ cao."

Mạch Kỳ Trấn là hoàng tử do đương kim hoàng hậu sinh ra, thân phận cao quý hơn các hoàng tử khác rất nhiều. Mặc dù vị trí thái tử hiện tại là do tam hoàng tử Mạch Kỳ Phong, con trai của Thuần Khánh hoàng hậu Mạch Kỳ thị nắm giữ.

Thuần Khánh hoàng hậu là thê tử kết tóc của bệ hạ khi còn là Thành vương, phu thê hai người vô cùng ân ái. Chỉ tiếc Thuần Khánh hoàng hậu không có phúc phần, còn chưa đợi được bệ hạ đăng cơ trở thành thiên tử đã cưỡi hạc quy tiên, chỉ để lại cốt nhục duy nhất là tam hoàng tử Mạch Kỳ Phong. Nhưng hắn từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, quanh năm suốt tháng chỉ có làm bạn với thuốc cũng không biết có thể trụ được thêm mấy năm. Nếu không phải vì bệ hạ nặng tình với hoàng hậu thì vị trí thái tử này đã không có cửa dành cho hắn.

Các đại thần trong triều từ lâu đã sớm không đặt quá nhiều hy vọng vào thái tử. Họ chỉ đợi một ngày Mạch Kỳ Phong thật sự ngã xuống, đến lúc đó sẽ ngay lập tức đưa người lên thế chỗ. Mang trên người thân phận đích tử, Mạch Kỳ Trấn chính là lựa chọn hoàn hảo nhất cho vị trí thái tử.

Với một tiền đồ sáng lạn như thế, Mạch Kỳ Trấn chính là miếng mồi ngon trong mắt các gia đình quan lại hay gia tộc lớn. Con gái họ không thể làm chính thất thì có thể làm một tiểu thiếp nhỏ bé, đợi sau này nếu như Mạch Kỳ Trấn thật sự lên ngôi, đến lúc đó cũng được ban chức phi hay đại loại như thế.

Cũng vì những suy nghĩ quá phận này mà hoàng hậu không khỏi đau đầu về chuyện hôn sự của Mạch Kỳ Trấn, đến nay vẫn chưa chọn được người thích hợp cho vị trí Trực vương phi. Thanh Hoan nghe nói trong phủ Mạch Kỳ Trấn hiện tại cũng chỉ có duy nhất hai thị nữ thông phòng do hoàng hậu sắp xếp.

Thật sự mấy lời vừa rồi Mạch Kỳ Trấn nói ra nếu bị người ngoài nghe thấy thì không hay chút. Nếu đến lúc đó hiểu lầm Hạ Lan gia nàng có suy nghĩ quá phận, muốn trèo cao thì cũng thật quá là oan uổng.

Thanh Hoan đùa như không đùa: "Xin ngài cứ thoải mái nhận lấy vò rượu này. Tiểu nữ cũng chưa vội gả đi, còn nhiều thời gian để ủ lại."

Thấy được sự quyết tâm trong lời nói của Thanh Hoan, Mạch Kỳ Trấn cũng không có lý do để từ chối. Hắn vui vẻ nhận lấy vò rượu: "Nếu ngươi đã nói thế vậy thì ta cũng mặt dày nhận lấy thôi."

Mạch Kỳ Trấn tự rót cho bản thân một chén rượu, tay nâng chén rượu đến bên mũi để mùi thơm của rượu thoang thoảng nơi đầu mũi, miệng bất giác đọc một bài thơ. Giọng trầm ấm, đầy dứt khoát vang vọng khắp viện nhỏ.

"Sở nhân cấp Hán thuỷ,

Nhưỡng tửu Cổ Nghi thành.

Xuân phong xuy tửu thục,

Do tự Hán giang thanh.

Kỳ cựu hà nhân tại,

Khâu phần ứng dĩ bình.

Duy dư trúc diệp tại,

Lưu thử thiên cổ tình.

(trích "Trúc diệp tửu" - Tô Thức)"

Đông Vân ít học chỉ biết đọc có vài chữ cơ bản. Mấy câu thơ Mạch Kỳ Trấn vừa đọc có vài chữ nàng còn chả biết là gì, vào đến tai nàng chả khác nào là vịt nghe sấm.

Thanh Hoan trái lại chăm chú nghe đến mê mẩn, cả linh hồn như bị cuốn theo mạch cảm xúc của Mạch Kỳ Trấn. Bài thơ hay được đọc bởi giọng đọc trầm ấm lại trong khung cảnh có hơi hướng hữu tình như thế này, quả đúng là tuyệt phối.

"Điện hạ quả thật là người tài hoa." Thanh Hoan không thể kiềm lòng lên tiếng khen ngợi.

Mạch Kỳ Trấn không nói gì chỉ cười khẽ uống cạn chén rượu trong tay. Rượu ngon trong tay, mỹ nhân trước mắt, không còn gì phải hối tiếc.

Men rượu từ từ len lỏi trong từng tế bào bên trong cơ thể hắn khiến đầu óc hắn dần trở nên mụ mị nhưng vẫn còn khá tỉnh táo. Đôi mắt có phần mơ màng thoáng nhìn sang gương mặt xinh đẹp đối diện.

Mặt nhỏ noãn nà, ước chừng chỉ bằng lòng bàn tay hắn. Mày liễu cong cong, mũi cao thẳng tắp, môi hồng ngọt ngào như quả sơn trà, điều đặc biệt nhất là đôi mắt mang màu xanh của biển cả bao la. Mạch Kỳ Trấn như nhìn thấy rõ bản thân thông qua đôi mắt ấy.

Hắn đã để ý nó từ lần gặp đầu tiên, so với lần trước đôi mắt nàng ngày hôm nay đã bớt đi vài phần lạnh lùng, thay vào đó là vài phần nồng nhiệt nhưng vẫn còn rất xa cách.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 THÔNG BÁO
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128
130 Chương 129
131 Chương 130
132 Chương 131
133 Chương 132
134 Chương 133
135 Chương 134
136 Chương 135
137 Chương 136
138 Chương 137
139 Chương 138
140 Chương 139
141 Chương 140
142 Chương 141
143 Chương 142
144 Chương 143
145 Chương 144
146 Chương 145
147 Chương 146
148 Chương 147
149 Chương 148
150 Chương 149
151 Chương 150
152 Chương 151
153 Chương 152
154 Chương 153
155 Chương 154
156 Chương 155
157 Chương 156
158 Chương 157
159 Chương 158
160 Chương 159 (End)
161 Ngoại truyện: Thư tuyệt mệnh
162 Giới thiệu truyện mới
Chapter

Updated 162 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
THÔNG BÁO
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128
130
Chương 129
131
Chương 130
132
Chương 131
133
Chương 132
134
Chương 133
135
Chương 134
136
Chương 135
137
Chương 136
138
Chương 137
139
Chương 138
140
Chương 139
141
Chương 140
142
Chương 141
143
Chương 142
144
Chương 143
145
Chương 144
146
Chương 145
147
Chương 146
148
Chương 147
149
Chương 148
150
Chương 149
151
Chương 150
152
Chương 151
153
Chương 152
154
Chương 153
155
Chương 154
156
Chương 155
157
Chương 156
158
Chương 157
159
Chương 158
160
Chương 159 (End)
161
Ngoại truyện: Thư tuyệt mệnh
162
Giới thiệu truyện mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play