Chương 8

Hạ Lan Quân ngồi trên ghế bị dọa cho té bật ngửa xuống. Hắn lom khom bò dậy, kê cằm trên mặt bàn, run rẩy nói: "Phụ... phụ thân... thần?"

Chỉ cái gật đầu nhẹ từ Mạch Kỳ Trấn khiến tam quan hắn vỡ vụn. Hạ Lan Quân khóc không được cười cũng không xong, đau khổ lên tiếng: "Điện hạ thật biết đùa. Phụ thân thần chỉ là một quan văn ngũ phẩm, đến cả chiến trường còn chưa từng đặt chân đến thì làm sao biết dẫn binh chinh chiến sa trường."

Mạch Kỳ Trấn nhìn sâu vào ánh mắt tràn ngập sự hoang mang của Hạ Lan Quân, không trực tiếp trả lời mà thư thái hỏi ngược lại: "Ngươi chưa từng thắc mắc là tại sao phụ thân ngươi chỉ là một lục phẩm huyện lệnh nhỏ nhoi, chớp mắt một cái đã thăng chức trở thành ngũ phẩm Trung thị Đại phu sao?"

Đến nước này Hạ Lan Quân như vỡ lẽ. Quan lại làm việc dưới trướng hoàng đế nếu chăm chỉ làm việc thì việc thăng chức chỉ là vấn đề thời gian. Ấy vậy mà phụ thân hắn chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể trèo lên chức ngũ phẩm Trung thị Đại phu. Quả thật khi biết tin phụ thân phải đến kinh thành nhận chức, Hạ Lan Quân đã ngờ ngợi trong lòng. Chỉ là không ngờ đương kim hoàng thượng lại đặt ra cái bẫy lớn như thế để phụ thân hắn nhảy vào. Hạ Lan Quân thoáng run người trước mưu kế hoàn hảo không tỳ vết của hoàng đế.

"Phụ hoàng sớm đã nhìn ra tài năng quân sự của Hạ Lan đại nhân, cũng biết rõ ông ấy vì muốn sống một cuộc sống bình dị mà chấp nhận làm một quan lục phẩm ở đất Thịnh Châu xa xôi. Nhưng thời điểm hiện tại, đất nước cần người tài trợ lực chỉ đành khiến ông ấy phải chịu thiệt thòi."

Tuy chỉ mới quen biết không bao lâu nhưng Mạch Kỳ Trấn biết rõ Hạ Lan Quân là người thông minh. Bề ngoài có vẻ yên phận, không quan tâm gì mấy đến những chuyện không thuộc phạm trù cuộc sống của hắn nhưng thật chất lại rất để tâm. Tin rằng hắn sẽ hiểu rõ cục diện hiện tại khó khăn như thế nào.

Quả thật Hạ Lan Quân không khiến Mạch Kỳ Trấn thất vọng, hắn nắm bắt tình hình rất nhanh: "Chẳng hay đến lúc nào bệ hạ sẽ ban xuống hoàng lệnh?"

"Không còn lâu nữa, sau thọ yến của thái hậu. Chúng ta sẽ đi trước bọn chúng một bước." Ánh nhìn kiên định của Mạch Kỳ Trấn khiến suy nghĩ vẫn còn vài phần lay động của Hạ Lan Quân trở nên chắc chắn hơn.

"Hôm nay đến đây theo lệnh của phụ hoàng là để nhờ ngươi thông báo cho Hạ Lan đại nhân biết trước một tiếng. Phụ hoàng không tiện ra mặt, nếu để tai mắt của bọn quan văn biết được chắc chắn bọn chúng sẽ kiên quyết phản đối."

Hạ Lan Quân quỳ rạp trên mặt đất, dứt khoát cao giọng: "Nhờ điện hạ gửi lời đến bệ hạ là người hãy yên tâm. Thần sẽ truyền lời cho phụ thân không sót một chữ."

"Có được câu này của ngươi, ta đã thấy an lòng."

Cơn gió thu lành lạnh thổi đến, mang theo dư vị mùa thu đến bên Sơn Khiên viện, Mạch Kỳ Trấn cùng Hạ Lan Quân bắt đầu ván cờ mới. Không khí trầm lắng bao trùm cả không gian rộng lớn bên trong Sơn Khiên viện, chả ai trong hai người họ biết được đối phương đang nghĩ gì, vì mãi rối bời trong suy nghĩ của chính mình.

Ở một góc Sơn Khiên viện, giữa những tán cây xơ xác vì trụi hết lá, một nụ hoa bạch đinh hương lặng lẽ hé nở, như báo hiệu cho một bước chuyển mình rực rỡ của Hạ Lan gia.

Từ sau khi Mạch Kỳ Trấn rời phủ, Thanh Hoan cứ có cảm giác Hạ Lan Quân là lạ. Hắn cứ đi tới đi lui, tâm trạng thấp thỏm không yên. Kỳ lạ hơn cả, mắt thấy Hạ Lan Tín trở về liền ba chân bốn cẳng kéo ông vào thư phòng. Chả biết chuyện gì quan trọng mà nói đến tận mấy canh giờ, đến lúc dùng cơm tối mới chịu ló mặt ra.

Từ trong thư phòng trở ra, tâm tình Hạ Lan Tín không khác gì mấy Hạ Lan Quân. Mày rậm cau có, mấy vết chân chim nơi khóe mắt cũng bắt đầu xuất hiện. Xem ra có khi còn tệ hơn cả Hạ Lan Quân.

Càng không biết rõ chuyện gì Thanh Hoan càng bức rức trong lòng. Suốt cả đêm không thể chợp mắt dù chỉ một chút, gác tay lên trán suy diễn đủ mọi thể loại.

Sáng ngày hôm sau, Đông Vân nhìn thấy mặt nàng liền bị dọa cho chết khiếp: "Cô nương sao người lại ra nông nỗi này? Người có điều gì phiền lòng thì hãy nói với nô tì, đừng để trong lòng sẽ rất khó chịu."

Đông Vân vừa giúp nàng trang điểm vừa thút thít nói. Nhìn đôi mắt đang đỏ hoe, rơm rớm nước mắt như sắp khóc đến nơi của Đông Vân khiến nàng càng thêm phiền não. Nha đầu Đông Vân này cái gì cũng tốt, chỉ bị cái tật hở tí là khóc. Nhiều lúc Thanh Hoan tự hỏi không biết nha đầu này lấy đâu ra nhiều nước để khóc như vậy.

Không thể nhịn được nữa, sau khi ăn qua loa bữa sáng Thanh Hoan quyết định chạy đi tìm Hạ Lan Quân hỏi cho ra lẽ. Nếu cứ để trong lòng như thế này thì nàng sẽ phiền não mà chết mất thôi.

Nhưng trời đâu chiều lòng người, chân còn chưa kịp bước ra khỏi Nhuy Nguyệt hiên thì đã bị Xuân Vân bên cạnh đại phu nhân chặn lại.

Xuân Vân nghiêm chỉnh hành lễ: "Tứ cô nương."

Thanh Hoan đang vội rời đi, đến cả nhìn cũng không thèm nhìn chỉ phẩy tay qua loa: "Ta đang vội, có việc gì hãy nói nhanh."

"Bẩm phu nhân cho gọi người."

"Mới sáng sớm mẫu thân tìm ta có việc gì?" Lần nào gặp Xuân Vân thì Thanh Hoan đều có dự cảm chẳng lành. Nàng lo lắng vặn óc nghĩ thử xem mấy ngày nay bản thân có gây ra họa gì hay không.

Xuân Vân nét mặt lạnh tanh không có lấy một biểu cảm, đều đều trả lời: "Chắc cô nương đã quên, hàng tuần người cùng tam cô nương đều phải tham gia lớp học lễ nghi của Kha ma ma. Tháng trước do người vẫn còn ốm nặng nên phu nhân cho phép người miễn vài buổi. Hôm nay cô nương trông đã khỏe hơn, người cũng nên dành một chút thời gian đến đó."

Thanh Hoan quả thật đã quên bén chuyện này, bệnh xong một trận khiến đầu óc nàng thêm mụ mị. Ấy vậy mà nha đầu Đông Vân kia cũng không nhớ nhắc nhở nàng. Thanh Hoan liếc xéo Đông Vân, nàng ta không dám nhìn thẳng nàng, chỉ dám cười hì hì cho qua chuyện.

"Xe ngựa đã chuẩn bị xong, tam cô nương cũng đang đợi người bên ngoài."

"Ta biết rồi."

Nơi lớp học mà Kha ma ma tổ chức nằm ở phủ Phúc Nghị hầu. Mẹ của hầu gia phu nhân và mẹ của phu nhân nhà ta đều xuất thân từ tộc La thị, nên có thể nói hai người chính là biểu tỷ muội của nhau. Từ khi Hạ Lan gia dọn đến kinh thành thì liền qua lại mật thiết với Phúc Nghị hầu phủ.

Khi nghe bảo tiểu thư Phúc Nghị hầu phủ được mời ma ma về dạy dỗ lễ nghi thì Thôi thị bằng mọi mối quan hệ dây mơ rễ má xin cho Thanh Huyên và Thanh Hoan cùng đến học. Cũng may hầu gia phu nhân là người tính tình thoải mái nên hai tỷ muội các nàng mới may mắn được vào học.

Nói đến Kha ma ma này cũng rất là lợi hại. Nghe nói trước đây ở trong cung bà ta là người dạy dỗ lễ nghi cho không ít phi tần, Hoàng hậu hiện tại cũng là do một tay bà ta dạy dỗ. Lợi hại như vậy nên hèn chi Thôi thị mới tìm đủ mọi cách nhét nàng và Thanh Huyên vào học cho bằng được. Chỉ đáng tiếc nàng không có phúc phần, học được vài buổi đã bị ốm liệt giường.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 THÔNG BÁO
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128
130 Chương 129
131 Chương 130
132 Chương 131
133 Chương 132
134 Chương 133
135 Chương 134
136 Chương 135
137 Chương 136
138 Chương 137
139 Chương 138
140 Chương 139
141 Chương 140
142 Chương 141
143 Chương 142
144 Chương 143
145 Chương 144
146 Chương 145
147 Chương 146
148 Chương 147
149 Chương 148
150 Chương 149
151 Chương 150
152 Chương 151
153 Chương 152
154 Chương 153
155 Chương 154
156 Chương 155
157 Chương 156
158 Chương 157
159 Chương 158
160 Chương 159 (End)
161 Ngoại truyện: Thư tuyệt mệnh
162 Giới thiệu truyện mới
Chapter

Updated 162 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
THÔNG BÁO
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128
130
Chương 129
131
Chương 130
132
Chương 131
133
Chương 132
134
Chương 133
135
Chương 134
136
Chương 135
137
Chương 136
138
Chương 137
139
Chương 138
140
Chương 139
141
Chương 140
142
Chương 141
143
Chương 142
144
Chương 143
145
Chương 144
146
Chương 145
147
Chương 146
148
Chương 147
149
Chương 148
150
Chương 149
151
Chương 150
152
Chương 151
153
Chương 152
154
Chương 153
155
Chương 154
156
Chương 155
157
Chương 156
158
Chương 157
159
Chương 158
160
Chương 159 (End)
161
Ngoại truyện: Thư tuyệt mệnh
162
Giới thiệu truyện mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play