Những ngày sau đó Thanh Hoan vẫn đến hầu phủ học tập như bình thường. Có vài lần gặp phải Khương Phong Quân thì cũng tìm cách tránh đi thật xa.
Trái tim muốn gặp nhưng lý trí lại không cho phép. Khoảng cách thân phận giữa hai người quá cách biệt. Hắn là tiểu hầu gia, người sau này sẽ trở thành Phúc Nghị hầu. Nàng chỉ là thứ nữ của một quan ngũ phẩm, lại còn có nửa dòng máu ngoại tộc. Nghĩ cũng đã thấy không hợp, dù có cố gắng cũng không vô ích. Biết rõ kết quả nên Thanh Hoan chỉ có thể dặn lòng buông bỏ.
Mùa đông lạnh lẽo trôi qua, thấm thoát mùa xuân ấm áp đã đến. Trời xanh mây trắng, không khí tươi mát khiến Thanh Hoan lười nhác cuộn người trên giường không muốn ngồi dậy. Đông Vân phải khó khăn lắm mới kéo được nàng dậy. Sau khi sửa soạn xiêm y chỉnh tề, nàng đến nhà chính dùng bữa sáng cùng mọi người.
Khi đến nơi thì Hạ Lan Quân cùng Thanh Huyên đã có mặt từ bao giờ. Ba người các nàng cùng ngồi trò chuyện thêm một lúc thì Hạ Lan Tín và Thôi thị cũng xuất hiện.
Hạ Lan Tín tuy đã ngoài bốn mươi nhưng do thường ngày vẫn hay luyện tập võ công nên thân thể ông rất cường tráng, chẳng thua kém lớp thanh niên trai tráng. Những năm nay bận rộn với chức trách mà triều đình giao phó nên gương mặt ông đã xuất hiện không ít nếp nhăn cùng vết chân chim. Nhưng điều đó cũng không làm lu mờ đi gương mặt khôi ngô của ông.
Vẫn giống như mọi hôm, bữa sáng bắt đầu cùng những mẫu chuyện phiếm thường ngày. Dùng bữa được một nửa thì Hạ Lan Tín chuyển chủ đề nói chuyện.
"Sang mùa xuân thì liền đến đại thọ của thái hậu nương nương. Mọi năm gia đình ta đều ở Thịnh Châu xa xôi, năm nay là năm đầu tiên ở kinh thành, lại còn vừa hay đủ điều kiện với tục lệ đưa ra nên phải chuẩn bị thật cẩn thận."
Thôi thị bình thường là người rất tinh ý, chỉ cần Hạ Lan Tín liếc mắt một cái cũng biết ông đang nghĩ gì. Nhưng mấy lời Hạ Lan Tín vừa nói bà nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Thôi thị gác đũa, rặn hỏi Hạ Lan Tín: "Không biết lão gia đang nói đến tục lệ nào?"
Hạ Lan Tín chợt nhận ra: "Ta vẫn chưa nói với phu nhân sao?"
Ông buông đũa, cằm lấy tách trà bên cạnh uống vài hớp cho thấm giọng: "Ba năm trước bệ hạ có lệnh, vào lễ thánh thọ hằng năm của thái hậu sẽ chọn ra mười nữ tử xuất sắc nhất, chỉ cần là đích nữ của các gia đình quan lại từ ngũ phẩm trở lên, vừa tròn mười sáu tuổi sẽ có cơ hội biểu diễn góp vui trong thọ yến của thái hậu."
"Còn có chuyện này sao? Vậy mà thiếp hoàn toàn không biết." Thôi thị vô cùng ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe thấy chuyện này. Trong một thoáng, gương mặt bà hiện lên sự thất vọng, có lẽ vì cảm thấy bản thân sai sót khi không biết đến chuyện này.
Hạ Lan Tín dường như cũng biết trong lòng Thôi thị đang nghĩ gì nên dịu dàng trấn an: "Vốn dĩ đây là đặc quyền chỉ dành cho những gia đình quan lại sinh sống tại kinh thành. Ta cũng chỉ tình cờ biết được thông qua La đại nhân."
Thanh Hoan tỏ ra vô cùng thích thú khi nghe thấy sắc lệnh này, nàng ghé sát vào tai Thanh Huyên thì thầm: "Lần đầu tiên muội mới nghe thấy chuyện này đó."
Thanh Huyên không mấy quan tâm, chỉ điềm nhiên trả lời: "Ta cũng giống muội."
"Thiếp chỉ không hiểu lý do gì đã khiến bệ hạ quyết định ban xuống sắc lệnh này?"
Trước câu hỏi Thôi thị đưa ra, Hạ Lan Tín không trực tiếp trả lời mà nhìn sang Hạ Lan Quân: "Quân Nhi có thể giải thích cho mẫu thân không?"
Hạ Lan Quân bất ngờ bị gọi đến cũng không lộ ra vẻ lúng túng, trả lời vô cùng thành thục: "Chuyện bệ hạ hiếu thảo với thái hậu không ai là không biết. Con nghĩ đơn giản là bệ hạ muốn thái hậu vui vẻ hơn một chút trong ngày sinh thần của người."
"Rõ ràng là muốn mượn danh nghĩa thái hậu phục vụ cho ham muốn cá nhân của mình mà thôi." Thanh Hoan nói bâng quơ. Vốn chỉ là mấy lời trong lòng ai ngờ lại buộc miệng nói ra.
Thấy Hạ Lan Quân bị Thanh Hoan xen ngang, Thôi thị khó chịu ra mặt: "Ăn nói hàm hồ."
Chỉ là lá gan của Thanh Hoan cũng không nhỏ, nghĩ đã lỡ miệng hay là cứ nói ra hết dù sao cũng chỉ có người trong nhà, không có gì phải sợ. Thế là Thanh Hoan nói huỵch toẹt ra hết.
"Tuyển tú cứ ba năm sẽ tổ chức một lần, chọn đi chọn lại cũng chỉ được vài người thuận mắt trong hàng nghìn người. Bệ hạ của chúng ta lại đang trong thời kỳ xung mãn, chỉ bấy nhiêu đó sao có thể thỏa mãn người. Nhưng còn thọ yến của thái hậu thì sao, mỗi năm đều được tổ chức rất đều đặn."
Thanh Hoan càng nói càng hăng, vốn đã không thể kìm chế được bản thân nữa. Những lời nên hay không nên nói, cứ thế từ miệng nàng thốt ra: "Những nữ nhi quan lại biểu diễn tại thọ yến nếu may mắn sẽ lọt vào mắt xanh của bệ hạ, đến lúc đó có thể một bước bước lên cành cao. Chưa kể bệ hạ đã ra điều kiện chỉ những nữ nhi nhà quan lại ngũ phẩm trở lên mới được tham dự. Ai mà không biết các quan phẩm cấp cao nắm trong tay rất nhiều thực quyền, rất dễ không an phận, bệ hạ tuy đã lên ngôi được vài năm nhưng cũng khó lòng kiểm soát được hết bọn họ. Với việc chọn nữ nhi các gia đình đó trở thành phi tần thì bệ hạ có thể dễ dàng nắm gọn họ trong lòng bàn tay. Nhất tiễn hạ song điêu, vừa có được mỹ nhân lại có thể củng cố địa của bản thân. Không hổ là bệ hạ, thật thâm sâu."
Khi đã nói xong, Thanh Hoan mới phát hiện người trong nhà ai nấy cũng đều nhìn nàng với vẻ mặt thảng thốt xen lẫn trầm trồ. Hạ Lan Quân là người lên tiếng hỏi nàng đầu tiên: "Hoan Nhi ai dạy muội nói mấy lời này?"
Thanh Hoan không nghĩ nhiều, có sao trả lời vậy: "Đâu cần ai dạy, chỉ cần là người tinh ý nhìn vào một cái là có thể thấy rõ ý đồ của bệ hạ."
Tuy không nói gì nhưng Thôi thị nhìn ra được sự tán thưởng mà Hạ Lan Tín dành cho Thanh Hoan. Nghĩ đến Thanh Hoan muốn cướp lấy hào quang của con trai bà, Thôi thị tức giận không nguôi.
Không biết Thôi thị đã dùng bao nhiêu phần lực đập mạnh tay xuống bàn, đến nổi chén bát trên bàn đều nẩy lên một cái. Cả người Thôi thị toát lên lửa giận, căm ghét nhìn Thanh Hoan: "Một nữ nhi chỉ mới mười ba tuổi như con sao có thể nói ra mấy lời thô thiển như vậy? Lão gia, chàng xem con gái bảo bối của chàng kìa, thiếp quản không nổi nữa."
Thanh Hoan bị Thôi thị nhìn đến toát cả mồ hôi, sợ hãi nép sau lưng Hạ Lan Quân. Thanh Huyên không có đầu óc lanh lẹ như Thanh Hoan hay Hạ Lan Quân nên vẫn chưa hiểu rõ chuyện đang xảy ra. Nhưng khi thấy Thôi thị nổi giận với Thanh Hoan vẫn che chắn trước mặt nàng.
Hạ Lan Tín thấy Thôi thị bừng bừng lửa giận liền lên tiếng xoa dịu: "Phu nhân khoan hãy tức giận. Mấy lời Hoan Nhi nói cũng không hoàn toàn sai."
"Lão gia nói sao?" Thôi thị tức giận quát.
Hạ Lan Tín vẫn thế, dù Thôi thị có tức giận cấp mấy thì ông vẫn luôn giữ được vẻ điềm tĩnh. Ông dùng sự điềm tĩnh của bản thân dập tắt ngọn lửa giận hừng hực bên trong Thôi thị.
"Bệ hạ là muốn nhận dịp thọ yến mà chọn ra những nữ nhi xuất sắc trong các gia đình quan lại. Nhưng không phải cho người mà là cho các vị hoàng tử hay vương công quý tộc."
Thấy Thôi thị không còn tức giận như ban nãy, ông mới chầm chậm nói tiếp: "Thái tử phi cùng Trang vương phi chính là được bệ hạ chọn bằng cách này."
Lúc này Hạ Lan Quân mới nhớ ra bản thân cũng nắm được chút thông tin có thể liên quan đến việc này: "Con có nghe Trực vương điện hạ bảo rằng Kỳ vương điện hạ vừa hay đến tuổi thành thân, Quách Mỹ nhân đã không ít lần đến chỗ bệ hạ xin người ban hôn. Chắc là sẽ nhận dịp thọ yến lần này mà chọn ra người vừa ý."
Thái độ của Thôi thị lập tức đổi khác khi nghe Hạ Lan Quân nhắc đến hai chữ "Kỳ vương".
Thanh Hoan chống cằm suy suy nghĩ nghĩ một lúc, chầm chậm nói: "Phụ thân vừa được nhận chức ngũ phẩm Trung Thị đại phu. Tiết đại hàn vừa qua tam tỷ cũng vừa tròn mười sáu tuổi. Vậy là... "
"Năm nay Huyên Nhi nhà chúng ta đã được chọn." Hạ Lan Tín bình thản nói.
"Huyên Nhi được chọn sao? Vậy chẳng phải sẽ có cơ hội trở thành Kỳ vương phi sao? Một bước bay cao trở thành phượng hoàng."
Hạ Lan Tín còn chưa nói hết Thôi thị đã kích động đến mức hét lớn, làm bốn người ngồi xung quanh giật hết cả mình. Bà không hề có ý định che giấu vẻ mặt đang vô cùng phấn khích của bản thân.
Thái độ không đúng chuẩn mực của bà khiến Hạ Lan Tín có chút không hài lòng: "Phu nhân làm gì mà phấn khởi đến thế?"
Thôi thị bỏ mặc sự khó chịu hiện hữu trên gương mặt Hạ Lan Tín. Bà càng lúc càng thể hiện sự phấn khích của mình: "Sao lại không vui mừng cho được, Huyên Nhi của chúng ta xinh đẹp, kiều diễm, tài giỏi như thế trong khắp kinh thành này mấy ai sánh được. Đến lúc đó con gái của thiếp sẽ được chọn trở thành Kỳ vương phi."
"Tốt.... tốt quá! Thiếp nhất định phải chuẩn bị cho Huyên Nhi thật kỹ lưỡng."
"Nương, người nghĩ xa quá rồi đó." Thanh Huyên nhìn thấy sự phấn khích quá đà của mẹ mình cũng không có cách nào ngăn cản được.
"Bùi nương ở ngõ Hà Xuyên trước kia từng là ca vũ của nhạc phủ, ta phải tới đó nhờ bà ta đến dạy Huyên Nhi mới được."
Hạ Lan Tín vội vàng kéo tay Thôi thị đang muốn rời đi: "Phu nhân chớ gấp gáp, cơm vẫn còn chưa dùng xong kia mà."
"Không được, thiếp phải đi ngay bây giờ, nếu chậm trễ sẽ bị người khác cướp mất. Xuân Vân mau chuẩn bị xe ngựa."
Lời còn chưa nói hết thì bóng dáng của Thôi thị đã mất khuất khỏi phòng ăn. Hạ Lan Tín cũng chỉ đành cười bất lực trước người vợ nhiệt tình thái quá của mình.
"Mẫu thân các con chính là như thế, chứng nào tật nấy, nói là phải làm ngay."
Trong nhà ai mà chẳng biết rõ tính tình của Thôi thị nên cũng không lấy làm lạ. Nhìn nụ cười bất lực của Hạ Lan Tín, Hạ Lan Quân cùng Thanh Hoan cười như được mùa. Đang lúc vui vẻ, nàng nhìn sang Thanh Huyên thì lại u ám vô cùng.
Updated 162 Episodes
Comments