Tịch Khê đương nhiên không hề hay biết những điều sâu trong lòng đàn anh, mà dù có biết chắc anh cũng không thèm để tâm làm gì.
Anh lặng lẽ đi đến tàu điện ngầm, đứng đợi, bước vào, soát vé, cả quá trình đều âm thầm lặng lẽ như muốn thu nhỏ sự tồn tại của mình thành không, nếu có ai đó lỡ va trúng Tịch Khê, họ sẽ bất ngờ vì sao một thiếu niên trắng treo bắt mắt như vậy mà nãy giờ mình không thấy chứ?
Tịch Khê về đến nhà, cởi kính mắt, dẹp sách vở gọn gàng trên kệ sách, đi từ phòng khách đến phòng tắm, vừa đi vừa cởi đồ, áo sơ mi, áo lót, quần tây, đến khi đứng trước cửa phòng tắm thì trên người anh chỉ còn lại chiếc quần bó, ném đồ bẩn vào máy giặt, anh rửa mặt rồi đi ra ngoài, vẫn không hề có ý định mặc đồ vào, anh để chân trần đi đến phòng ngủ, đến bệnh cạnh tủ rượu, tự rót một ly rồi xuống ghế tựa gần cửa sổ.
Ánh trăng ngoài kia tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt bao phủ cả người Tịch Khê, anh đung đưa đôi chân dài, tay lắc nhẹ ly rượu, đôi mắt khép hờ toát lên vẻ tà mị cuốn hút, cơ thể tỷ lệ cân đôi ngồi trên ghế tựa đung đưa đôi chân thưởng thức rượu ngon, không một ai có thể nhận ra đây là Tịch Khê nghiên cứu sinh mà mọi người biết.
Nếu có người ở đây, họ sẽ chỉ thấy một yêu nghiệt đang câu dẫn người ta mà thôi.
Dường như đã chán với ly rượu nhạt mùi trong tay, anh buông ly trên bàn, đi đến bàn nghiên cứu, nở nụ cười hài lòng, ngồi xuống cầm lấy dụng cụ sửa trái sửa phải một hồi. Trước mắt anh là một trái bom tự chế, có vẻ như nó đã sắp hoàn thành, nhìn vật nhỏ ngày càng hoàn thiện, Tịch Khê cười nhẹ nhàng, một thiếu niên trắng treo, đôi mắt linh động sáng ngời đang chế tạo ra thứ vũ khí giết người, chẳng ai có thể hiểu được anh đang nghĩ gì mà lại cười hạnh phúc như thế.
Ngồi được một lúc, anh đứng dậy thư giãn gân cốt, lại đến bên cạnh kệ sách, nhấn vào một cuốn sách yêu thích, kệ tủ phát ra âm thanh máy móc, nó chuyển động, xoay lại, để lộ ra một cái kệ khác, trên đó mới là thứ mà Tịch Khê thật sự yêu thích, anh lại đi đến một kệ sách khác, thao tác giống như vậy, lại một cơ quan khác mở ra, Tịch Khê cầm lấy quả bom tự chế vừa hoàn thành vào chỗ trống trên kệ, anh đứng giữa phòng, hít thở sâu vài cái như tận hưởng thế giới của riêng anh, sung tự chế, đạn xuyên giáp tự chế, bom tự chế, thậm chí còn có cả vũ khí nóng, tất cả đều là con cưng của anh.
Ting ting ting...
Tiếng chuông điện thoại ren lên, Tịch Khê nhíu mày, tiếng chuông phá hủy không khí tốt đẹp thư giãn của anh, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, anh lại cười khẽ, nụ cười ngọt ngào như đứa bé được cho kẹo.
Thế nhưng anh không hề bắt máy, ngược lại, Tịch Khê đặt điện thoại xuống bàn, đi đến kệ để súng bắn tỉa, ngẫm nghĩ khá lâu, cuối cùng anh vẫn chọn khẩu bên trái, nó là khẩu súng bắn tỉa mà anh yêu thích nhất.
Ngồi trên nền nhà lạnh băng, anh ngâm nga bài hát tiếng Nga yêu thích, cẩn thận tháo từng linh kiện của nó ra, đặt vào va li, bọc vải và đóng va li lại.
Xong xuôi tất cả anh đi thay một bộ đồ đen bó sát, đứng trong bóng tối, anh như hòa làm một thể với nó, không thể phân biệt được, Tịch Khê lại mặc thêm một bộ đồ bình thường bên ngoài, anh chọn một cái áo thun trắng ngắn tay mặc bên ngoài, để lộ tay áo màu đen dài của bộ đồ bó sát, một cái quần thể thao, lại bỏ vali đựng súng vào ba lô thể thao loại lớn. Thay đồ xong, anh đứng trước gương ngắm nghía chính mình, trông anh giờ phút này không khác gì một thanh niên chuyên thể thao.
Ngồi ở phòng khách đợi tầm mười phút, chuông cửa vang lên theo tiết tấu kỳ quặc, Tịch Khê mỉm cười mở cửa.
Người đàn ông đến nhà anh mặc trang phục thể thao và ba lô giống hệt anh, ngay cả tỷ lệ vóc người cũng không sai biệt, hắn ta bước vào, hai người như ngầm hiểu với nhau, người đàn ông kia bước vào ngồi xuống ghế trước phòng khách, còn Tịch Khê thì ngồi đối diện anh ta. Tịch Khê nhìn đồng hồ, đã ba mươi phút, anh đứng lên, mang giày vào và đi ra ngoài, trước khi anh đi, người đàn ông kia mới lên tiếng:
- Chúc may mắn... cẩn thận.
Tịch Khê nhìn anh ta, không trả lời, vặn nắm tay cửa đi mất, lúc đi không quên búng tay, bước chân nhịp nhàng giống hệt như tướng đi của người đàn ông kia.
Tịch Khê xuất hiện ở ga tàu điện ngầm thu hút không ít ánh mắt của thiếu nữ, thanh niên thể thao khoẻ khoắn soái khí ngời ngời luôn là mẫu hình yêu thích của các cô gái. Có vài cô mạnh dạn còn muốn thả "tín hiệu" với anh, có người cố ý ngã vào người anh, cũng có người bắt chuyện với anh. Đối với những "tín hiệu" kia, Tịch Khê vẫn luôn khéo léo né đi, đến ga anh cần xuống thì lịch sự gật đầu với các cô.
Updated 90 Episodes
Comments
Mai Hoa
tui đang sợ hãi cho đến khi có chữ"sung tự chế"
2021-12-10
2
❄️ლ(◕ω◕ლ)Ai bít giề đâu!!!🌼🌚
Mạnh dạn đoán....cường thụ(・∀・)
2021-12-09
1
Thịnh Chi Đạo Kì
tôi kiểu:{} hoạt đờ;) OMG😱
2021-11-02
0