Chương 2: Sinh linh bé nhỏ.

Lão khất cái thu lại ánh mắt, cúi xuống nhìn tiểu hài tử ngây thơ đang ngây ngốc cười với mình, bàn tay nhỏ xíu của nó túm chặt lấy áo lão không chịu rời. Ánh mắt lão khi nhìn tiểu hài tử vô cùng nhu hòa, cả cơ thể như được thổi thêm một luồng sức sống mới từ sinh linh bé nhỏ này.

   Lão cho tiểu hài tử ngồi trên cánh tay, tay còn lại bẹo má nó, cảm thán:

   "Hài tử, ngươi mới sinh ra đã phạm phải tội gì mà bị đày xuống cái nơi như thế này?” 

   Nói rồi, lão vuốt ve khuôn mặt trơn mịn của tiểu hài tử, mỉm cười hỏi:

  “Ngươi tên là gì?"

   Tiểu hài tử vỗ hai bàn tay nhỏ xíu vào nhau, miệng cười toe toét nói mấy câu ngọng líu:

   "Hàn...Hàn...mẫu thân...muốn mẫu thân…!"

   "Ngươi tên Hàn?" lão khất cái nghiêng tai hỏi lại.

   Tiểu hài tử gật gật đầu, đôi mắt đen tròn lấp lánh, giọng lanh lảnh đáp:

   "Hàn, Tiểu Hàn ngoan, đi tìm mẫu thân!"

   “Ngươi có nhớ mình con cái nhà nào không?” Hỏi xong lão bật cười, lão tự chê cười bản thân lại đi hỏi một vấn đề khá cao siêu đối với một hài tử mới ba tuổi.

   "Tiểu Hàn ngoan rồi, tìm mẫu thân!" Tiểu hài tử giãy đôi chân múp múp nhỏ xíu làm nũng.

   Lão khất cái nhìn vẻ ngây ngô dễ thương của tiểu hài tử, biết rằng mình không hỏi thêm được thông tin gì từ nó liền quyết định: "Vậy ta đặt lại tên cho ngươi, ta họ Mộc, ngươi là Mộc Kỳ Hàn.”

Đặt xong cái tên cho hài tử, lão bỗng cười gian nhìn nó nói thêm: “Hãy gọi ta là ngoại tổ phụ, từ nay ta chính là người thân của con. Gọi thử xem nào!”

   "Ngoại tổ phụ!" 

   Tiểu hài tử, nay đã có tên là Mộc Kỳ Hàn vui vẻ ngọng líu nhắc lại lời lão khất cái. Lão khất cái, hay còn gọi là Mộc lão vui vẻ cười đùa với hài tử nhỏ xíu trên tay.

   "Ha...ha… Mộc lão quỷ. Không ngờ gặp ngươi ở đây!" 

   Một tiếng cười đùng đục vô cùng khó nghe vang lên cắt ngang tràng cười trong trẻo của tiểu hài tử. Mộc lão ngẩng lên liếc xéo người vừa đến, lão nhận ra người quen đã lâu năm không gặp. Đó là một tên nam nhân thô kệch, gầy gò đen đúa bẩn thỉu, gã nhìn lão với ánh mắt hung dữ và vẻ mặt đầy khoái trá.

   “Ta rất vui vì ngươi xuống đây cùng ta, ta hứa sẽ chăm sóc tốt cho ngươi… Ha ha!" 

   Nam nhân nọ cười lớn giơ chân đạp thẳng vào Mộc lão. Nhưng gã ta không những đạp hụt mà còn bị Mộc lão gạt một cái thật mạnh vào chân còn lại khiến gã lập tức ngã nhào ra đất, đầu đập thẳng vào một khúc xương người nằm lăn lóc trên mặt đất đau điếng. Gã lồm cồm bò dậy xoa đầu, vừa chửi vừa chạy ra xa.

   "Mộc lão quỷ, ngươi chờ đó cho ta!"

   “Được, ta chờ ngươi đó đồ thối tha!” 

   Mộc lão cười lớn nhìn theo sau tên nam nhân nọ. Cái đáy vực này không có cây cối gì to, chỉ có lác đác vài bụi cây thấp lè tè mọc xen với đá và xương người nên chỉ cần liếc qua lão đã nhìn thấy gã ta chạy đi đâu.

   Tên nam nhân nọ vừa đi vừa liếc đôi mắt ti hí trắng dã về phía Mộc lão chửi rủa. Lúc này gã không khác gì một con chó điên, gã trút giận lên những người đang suy yếu nằm bẹp trên mặt đất bằng những cú sút không thương tiếc.

  Dường như chưa hả giận, gã mò đến bên hồ nước nhỏ giữa đáy vực, xung quanh hồ nước nằm bò la liệt một đám người bẩn thỉu mệt mỏi đang ghé miệng uống nước chống đói. Gã túm tóc một người dúi đầu xuống nước, chờ đến khi người đó ho sặc sụa vùng vẫy gã mới chịu buông tay ra cười ha hả.

   Bên phải sát với vách đá là một núi thây người được ném chồng chất lên nhau đang bốc mùi hôi thối. Bên trái khoảng đất được dọn khá sạch sẽ làm chỗ nằm cho cả trăm người đang sống thoi thóp, bọn họ nằm thẳng xuống nền đất, lấy sọ người gối đầu, bên trên không hề có gì che mưa nắng.

   Những người ở đây cứ năm ngày mới được nhận thực phẩm một lần, mỗi lần số lượng ít đến đáng thương, bởi vậy hầu như bọn họ bị bỏ đói quanh năm suốt tháng nên người nào người nấy chỉ còn da bọc xương. 

   Tên nam nhân đen bẩn nọ vòng qua những xác người đang thoi thóp nằm la liệt trên mặt đất, gã quỳ mọp xuống trước mặt một hán tử cao lớn, râu rậm, mày đen xếch ngược đang nằm chễm chệ trên một phiến đá khá bằng phẳng.

   "Đại đương gia, tên mới tới rất đáng gườm, chúng ta nên dạy cho hắn một bài học."

   Hán tử nọ ngay từ lúc chiếc giỏ được thả từ trên xuống đã nhìn chằm chằm theo dõi nhất cử nhất động của người mới tới. Nghe tên kia báo cáo vậy, hắn mới mở miệng hỏi:

   "Đó có phải Mộc lão quỷ?"

   "Đúng vậy, chính là Mộc lão quỷ, chúng ta cho lão một trận chứ đại đương gia?" tên nam nhân đen đúa nọ hỏi lại.

   "Nếu là Mộc lão quỷ thì tốt nhất đừng động vào, chúng ta bây giờ đã xuống sức chắc chắn không phải đối thủ của lão." Hán tử xua tay đuổi tên kia đi.

   "Đại đương gia…" tên nam nhân đen đúa cố nì nèo.

   Hán tử quắc mắt quát: 

   "Cút! Ngươi có thù với lão hay sao hả? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động vào lão!"

   Hán tử to cao lực lưỡng nọ trước đây vốn là đại đương gia của một băng sơn tặc, vì bọn chúng cướp của giết người vô số nên bị triều đình trực tiếp ra tay càn quét. Cuối cùng tên sơn tặc nào may mắn thì chết ngay tại chỗ, tên nào đen đủi thì bị bắt đày đến Ngộ Tử Vực cho chết dần chết mòn. Và đại đương gia là một trong những kẻ đầu tiên xuống đây.

   Mặc dù ở dưới đáy Ngộ Tử Vực chờ chết, nhưng đã là đại đương gia thì đương nhiên đi đến đâu hay rơi vào bất cứ hoàn cảnh gì cũng đều có thể thị uy. Chính vì vậy mà đại đương gia nhanh chóng trở thành bá chủ của vùng đất bé bằng bàn tay dưới đáy vực sâu.

   Mộc lão nhìn hành động của tên nam nhân nọ lập tức nắm được tình hình nơi này. Lão bế tiểu hài tử trên tay chậm rãi đi đến trước mặt hán tử được gọi là đại đương gia hơi cúi đầu hành lễ.

   “Triệu đại đương gia, chúng ta lại gặp nhau rồi!” 

   Thực ra bọn họ trên giang hồ đều biết nhau cả, chỉ vì rơi vào tay triều đình mới bị đày đến đây. Triệu đại đương gia đối với lão khất cái này vốn có đôi phần kính nể. 

   Người giang hồ thường kính nể nhau thứ nhất ở trình độ võ học, thứ hai là ở nhân phẩm. Mộc lão vốn không phải tầm thường. Lão là một cao thủ khá nổi danh trên giang hồ, nhưng lão không ham danh lợi hay vinh hoa phú quý mà thích một mình tiêu dao tự tại, không màng đến thế gian phù du. Chính vì vậy lão tự sắm cho mình một bộ dạng khất cái để vô tư mà nghêu ngao sống giữa hồng trần.

   Nhưng cho dù lão có muốn tự tại, không làm hại đến ai thì vẫn có người chướng mắt lão, nên kết cục lão mới bị vu oan giá họa rồi bị đày tới Ngộ Tử Vực.

   “Mộc lão, ta bị đày tới đây hoàn toàn không có gì oan khuất, nhưng lão cũng bị đày xuống đây làm ta khá ngạc nhiên. Còn tiểu hài tử này là thế nào?” Triệu đại đương gia nhìn tiểu hài tử mũm mĩm trong tay Mộc lão thắc mắc. 

   Mộc lão đưa tay lau miệng cho tiểu hài tử đáp: “Ta không biết, chỉ thấy cai ngục nói vứt nó xuống đáy vực này theo lệnh của tên đại nhân khốn khiếp đó.”

   Triệu đại đương gia ái ngại nhìn Mộc lão rồi chỉ tay về phía đống xác chết nói:

   “Đã xuống đây thì chỉ có chết, không bao giờ có thể ra ngoài được nữa, tại sao có người lại nhẫn tâm với cả một hài tử. Ta giết người không ít nhưng với nữ nhân và hài tử, ta không bao giờ xuống tay. Nếu đã đến đây thì lão cố gắng cho nó sống được ngày nào hay ngày đó, cần gì cứ nói, ta giúp gì được cho lão ta sẽ  giúp.”

   “Đa tạ Triệu đại đương gia!”

   Mộc lão chắp tay tạ ơn rồi ngồi xổm xuống đặt tiểu hài tử trên mặt đất cho nó chạy loanh quanh. Tiểu hài tử được xuống đất liền như bị cuồng chân lập tức chạy vòng vòng cười khanh khách vui vẻ nhặt mấy khúc xương người làm đồ chơi.

   Đáy Ngộ Tử Vực bao năm nay chỉ có chết chóc, chỉ có tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng than thở, tiếng chửi rủa của đám tội nhân thì bỗng nhiên hôm nay lanh lảnh tiếng cười trong trẻo của tiểu hài tử.

   Nghe được thanh âm trong trẻo của một sự sống mới chớm nở, tất cả đều ngừng hành động đang làm lại, đổ dồn mắt nhìn bóng dáng bé nhỏ đang loay hoay nghịch ngợm. 

   Tất cả bọn họ dường như muốn ngừng thở để thu hết từng tiếng cười tiếng nói của tiểu hài tử vào trong tai, thu hết hình bóng nhỏ xíu mũm mĩm kia vào trong mắt. Đã lâu lắm rồi, có người không còn nhớ nổi từ bao giờ họ không được nghe thấy tiếng hài tử cười nói, không được cảm nhận hơi ấm gia đình. 

   Phải rồi, chỉ một tiếng cười trong trẻo đã khiến bọn họ nhớ đến gia đình của mình ở ngoài kia, nơi đó có người thân, có thê tử phụ mẫu, có huynh đệ bằng hữu...

   Trên những khuôn mặt khô cứng đen sạm vậy mà xuất hiện những nụ cười méo mó, và từ trong những hốc mắt sâu hoắm cằn cỗi vậy mà vẫn biết rỉ ra những giọt nước nóng hổi mặn chát. 

   Đó là những nụ cười trộn lẫn cùng nước mắt...

Hot

Comments

Mèo Ú

Mèo Ú

😭😭😭😭😭

2023-06-14

1

23 độ vĩ Bắc

23 độ vĩ Bắc

ಥ‿ಥ Buồn quá...

2021-06-18

2

AnCa

AnCa

Tiểu hàn mới 3 tuổi thôi à?

2021-05-21

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ngộ Tử Vực.
2 Chương 2: Sinh linh bé nhỏ.
3 Chương 3: Giành giật sự sống.
4 Chương 4: Cuộc đào thoát.
5 Chương 5: Một nơi rất lạ.
6 Chương 6: Nhà của tiểu khất cái.
7 Chương 7: Chó hư.
8 Chương 8: Vào thành.
9 Chương 9: Bái sư.
10 Chương 10: Lạc Hưng thành.
11 Chương 11: Cầu hòa.
12 Chương 12: Đại đao.
13 Chương 13: Thanh Cương Đao.
14 Chương 14: Cứu người.
15 Chương 15: Lên đường.
16 Chương 16: Tây Mộ thành.
17 Chương 17: Võ đài.
18 Chương 18: Vân Đàm.
19 Chương 19: Món ngon.
20 Chương 20: Cố nhân.
21 Chương 21: Nhận thân.
22 Chương 22: Sơn tặc.
23 Chương 23: Nghỉ đêm giữa rừng.
24 Chương 24: Thạch An trấn.
25 Chương 25: Phía sau cánh cổng.
26 Chương 26: Hòn đá đen.
27 Chương 27: Thập Tứ.
28 Chương 28: Phương Ẩn.
29 Chương 29: Vòng đôi.
30 Chương 30: Ngục thất 1.
31 Chương 31: Ngục thất 2.
32 Chương 32: Lễ hội của người Bắc Nhiễm Quốc.
33 Chương 33: Thêm người.
34 Chương 34: Sơn trang.
35 Chương 35: Ngọc bội Bạch Long.
36 Chương 36: Tam lão.
37 Chương 37: Phát hiện loại đá mới.
38 Chương 38: Ám sát.
39 Chương 39: Về trúc lâu.
40 Chương 40: Ra tay.
41 Chương 41: Bao vây sơn trang.
42 Chương 42: Bố cáo.
43 Chương 43: Đi cứu sơn trang.
44 Chương 44: Phế Đế.
45 Chương 45: Tiêu diệt sơn trang.
46 Chương 46: Dùng mạng đổi mạng.
47 Chương 47: Hãy chờ đệ ở cầu Vong Xuyên.
48 Chương 48: Đại lao.
49 Chương 49: Lão nô.
50 Chương 50: Hoàng thái tôn.
51 Chương 51: Truyền ngôi.
52 Chương 52: Thượng Triều.
53 Chương 53: Cướp ngôi.
54 Chương 54: Bên ngoài đại lao.
55 Chương 55: Giải cứu 1.
56 Chương 56: Giải cứu 2.
57 Chương 57: Giải cứu 3.
58 Chương 58: Truy đuổi 1.
59 Chương 59: Truy đuổi 2.
60 Chương 60: Sát thủ tìm đến.
61 Chương 61: Phải đối mặt.
62 Chương 62: Quay lại Thạch An trấn.
63 Chương 63: Khởi sự 1.
64 Chương 64: Khởi sự 2.
65 Chương 65: Khởi sự 3.
66 Chương 66: Lòng dân 1.
67 Chương 67: Lòng dân 2.
68 Chương 68: Khai thác 1.
69 Chương 69: Khai thác 2.
70 Chương 70: Khai thác 3.
71 Chương 71: Đi về phương nam.
72 Chương 72: Gặp lại.
73 Chương 73: Thuộc về nhau. (H)
74 Chương 74: Rời Ải Nam Tương.
75 Chương 75: Theo dấu bài đồng dao.
76 Chương 76: Tiêu diệt phản quân.
77 Chương 77: Về đến Thạch An trấn.
78 Chương 78: Cứu tế.
79 Chương 79: Đến Kinh thành.
80 Chương 80: Gặp Trương Tổng đốc.
81 Chương 81: Đánh chiếm thủ phủ phía bắc 1.
82 Chương 82: Đánh chiếm thủ phủ phía bắc 2.
83 Chương 83: Đi dẹp phản quân.
84 Chương 84: Thuận Khanh Đế xuất binh.
85 Chương 85: Đánh bại đại quân triều đình.
86 Chương 86: Bao vây Kinh thành.
87 Chương 87: Đánh đòn tâm lý.
88 Chương 88: Hạ thành.
89 Chương 89: Luận tội.
90 Chương 90: Lấy đầu tướng địch.
91 Chương 91: Chiếm lại Lạc Hưng thành 1.
92 Chương 92: Chiếm lại Lạc Hưng thành 2.
93 Chương 93: Tuyên bố chủ quyền.
94 Chương 94: Lễ cầu siêu.
95 Chương 95: Minh quân.
96 Chương 96: Ngoại truyện 1.
97 Chương 97: Ngoại truyện 2.
98 Chương 98: Ngoại truyện 3.
99 Chương 99: Ngoại truyện 4.
100 Chương 100: Ngoại truyện 5.
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Ngộ Tử Vực.
2
Chương 2: Sinh linh bé nhỏ.
3
Chương 3: Giành giật sự sống.
4
Chương 4: Cuộc đào thoát.
5
Chương 5: Một nơi rất lạ.
6
Chương 6: Nhà của tiểu khất cái.
7
Chương 7: Chó hư.
8
Chương 8: Vào thành.
9
Chương 9: Bái sư.
10
Chương 10: Lạc Hưng thành.
11
Chương 11: Cầu hòa.
12
Chương 12: Đại đao.
13
Chương 13: Thanh Cương Đao.
14
Chương 14: Cứu người.
15
Chương 15: Lên đường.
16
Chương 16: Tây Mộ thành.
17
Chương 17: Võ đài.
18
Chương 18: Vân Đàm.
19
Chương 19: Món ngon.
20
Chương 20: Cố nhân.
21
Chương 21: Nhận thân.
22
Chương 22: Sơn tặc.
23
Chương 23: Nghỉ đêm giữa rừng.
24
Chương 24: Thạch An trấn.
25
Chương 25: Phía sau cánh cổng.
26
Chương 26: Hòn đá đen.
27
Chương 27: Thập Tứ.
28
Chương 28: Phương Ẩn.
29
Chương 29: Vòng đôi.
30
Chương 30: Ngục thất 1.
31
Chương 31: Ngục thất 2.
32
Chương 32: Lễ hội của người Bắc Nhiễm Quốc.
33
Chương 33: Thêm người.
34
Chương 34: Sơn trang.
35
Chương 35: Ngọc bội Bạch Long.
36
Chương 36: Tam lão.
37
Chương 37: Phát hiện loại đá mới.
38
Chương 38: Ám sát.
39
Chương 39: Về trúc lâu.
40
Chương 40: Ra tay.
41
Chương 41: Bao vây sơn trang.
42
Chương 42: Bố cáo.
43
Chương 43: Đi cứu sơn trang.
44
Chương 44: Phế Đế.
45
Chương 45: Tiêu diệt sơn trang.
46
Chương 46: Dùng mạng đổi mạng.
47
Chương 47: Hãy chờ đệ ở cầu Vong Xuyên.
48
Chương 48: Đại lao.
49
Chương 49: Lão nô.
50
Chương 50: Hoàng thái tôn.
51
Chương 51: Truyền ngôi.
52
Chương 52: Thượng Triều.
53
Chương 53: Cướp ngôi.
54
Chương 54: Bên ngoài đại lao.
55
Chương 55: Giải cứu 1.
56
Chương 56: Giải cứu 2.
57
Chương 57: Giải cứu 3.
58
Chương 58: Truy đuổi 1.
59
Chương 59: Truy đuổi 2.
60
Chương 60: Sát thủ tìm đến.
61
Chương 61: Phải đối mặt.
62
Chương 62: Quay lại Thạch An trấn.
63
Chương 63: Khởi sự 1.
64
Chương 64: Khởi sự 2.
65
Chương 65: Khởi sự 3.
66
Chương 66: Lòng dân 1.
67
Chương 67: Lòng dân 2.
68
Chương 68: Khai thác 1.
69
Chương 69: Khai thác 2.
70
Chương 70: Khai thác 3.
71
Chương 71: Đi về phương nam.
72
Chương 72: Gặp lại.
73
Chương 73: Thuộc về nhau. (H)
74
Chương 74: Rời Ải Nam Tương.
75
Chương 75: Theo dấu bài đồng dao.
76
Chương 76: Tiêu diệt phản quân.
77
Chương 77: Về đến Thạch An trấn.
78
Chương 78: Cứu tế.
79
Chương 79: Đến Kinh thành.
80
Chương 80: Gặp Trương Tổng đốc.
81
Chương 81: Đánh chiếm thủ phủ phía bắc 1.
82
Chương 82: Đánh chiếm thủ phủ phía bắc 2.
83
Chương 83: Đi dẹp phản quân.
84
Chương 84: Thuận Khanh Đế xuất binh.
85
Chương 85: Đánh bại đại quân triều đình.
86
Chương 86: Bao vây Kinh thành.
87
Chương 87: Đánh đòn tâm lý.
88
Chương 88: Hạ thành.
89
Chương 89: Luận tội.
90
Chương 90: Lấy đầu tướng địch.
91
Chương 91: Chiếm lại Lạc Hưng thành 1.
92
Chương 92: Chiếm lại Lạc Hưng thành 2.
93
Chương 93: Tuyên bố chủ quyền.
94
Chương 94: Lễ cầu siêu.
95
Chương 95: Minh quân.
96
Chương 96: Ngoại truyện 1.
97
Chương 97: Ngoại truyện 2.
98
Chương 98: Ngoại truyện 3.
99
Chương 99: Ngoại truyện 4.
100
Chương 100: Ngoại truyện 5.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play