Nhật Nguyệt Phân Tranh, Ái Nộ Đồng Lâm.
Bán Nguyệt Vong Sơn là một dãy núi to lớn hùng vĩ nhưng đầy gai góc giống như một vị hung thần đứng sừng sững chắn ngang đất trời. Chúng được hình thành từ nhiều đỉnh núi nhấp nhô cao chót vót mọc nối tiếp nhau theo hình vòng cung. Nếu đứng từ dưới nhìn lên, những đỉnh núi cao vút chĩa thẳng lên trông như muốn hung hăng rạch bầu trời ra thành nhiều mảnh.
Nằm giữa những ngọn núi nhấp nhô gồ ghề với những vách đá cheo leo là một vực thẳm gần như không đáy.
Thực ra vực sâu này có đáy, thậm chí đáy của nó còn là một khoảng đất rộng khá bằng phẳng, trên đó lác đác vài bụi cây thấp mọc xen kẽ với đá núi. Nằm ngay giữa khoảng đất luôn âm u lờ mờ ánh sáng là một hồ nước nhỏ được tạo nên bởi các mạch nước ngầm chảy ra từ trong lòng núi.
Bao quanh vực sâu là những vách đá thẳng đứng cao vút, trơn nhẵn gần như không có gờ để đặt chân. Thỉnh thoảng lắm trên vách núi mới nhô ra một mỏm đá nhỏ nhưng vô cùng sắc nhọn, thậm chí còn phủ một lớp rêu phong trơn trượt. Nếu người hoặc thú hoang lỡ bị rơi xuống vực không tan xương nát thịt thì cũng không có đường ra, chỉ có thể chết rục trong đó. Chính vì vậy nên vực sâu này được người dân nơi đây gọi là Ngộ Tử Vực.
Vì Ngộ Tử Vực chỉ có vào không có ra nên nơi này đã được triều đình từ lâu dùng làm nơi lưu đày những phạm nhân trọng tội. Thay vì phải xây đại lao kiên cố và cắt cử người canh giữ, những tội nhân sẽ bị đày tới đây, chỉ cần xuống tới đáy vực thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện thoát ra.
Trên mép vực người ta dựng một trụ đá vững chắc chĩa nghiêng vào miệng vực, trên có mắc một sợi dây và hệ thống ròng rọc. Sợi dây làm từ lõi cây mây được bện chắc chắn, một đầu buộc một chiếc giỏ lớn đủ để chứa hai người được thả từ trên trụ đá xuống vực, đầu còn lại buộc chặt vào một gốc cây to.
Chiếc giỏ mây lớn treo trên miệng vực chính là công cụ duy nhất để đưa tội nhân và nhu yếu phẩm xuống đáy vực.
Nếu là tội nhân thì sẽ bị trói chặt hai tay ra sau vứt vào trong giỏ mây cùng một cai ngục, đầu dây bình thường vẫn buộc ở gốc cây lúc này được khoảng chục người giữ chặt, sau đó từ từ thả chiếc giỏ xuống miệng vực. Chiếc giỏ chỉ dừng lại ở quá lưng chừng vách núi, từ đây tội nhân sẽ bị cai ngục nhẫn tâm ném thẳng xuống đáy vực mặc kệ họ sống hay chết.
Thực phẩm tiếp tế cho tội nhân nơi đây cũng được đưa xuống vực với cùng một cách như vậy. Cứ cách năm ngày sẽ có một lượng thực phẩm ít ỏi được các cai ngục mang đến, bọn họ sẽ chỉ dừng lại nơi lưng chừng vách núi rồi ném nhu yếu phẩm xuống đáy vực như của bố thí cho những con chó.
Những con người đói khát bên dưới không khác gì thú hoang tranh mồi, bọn họ đạp lên nhau tranh cướp đồ ăn. Ai mạnh thì tồn tại, ai yếu thì phải chấp nhận chết vì đói hoặc vì bị dẫm đạp.
Tội nhân bị đày tới đây thì đông, trong khi lương thực được tiếp tế thì quá ít, bởi vậy dưới đáy Ngộ Tử Vực thường xuyên có người chết. Xác người chất đống, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, xương trắng của những người chết lâu năm rải đầy đáy vực, đến nguồn cung cấp nước duy nhất là hồ nước nhỏ chảy ra từ mạch nước ngầm trong lòng núi cũng thum thủm mùi xác chết.
Bởi mới nói, những người bị đày xuống Ngộ Tử Vực không khác gì nhận án tử, chỉ là bọn họ sẽ phải khổ sở chết dần chết mòn thay vì bị một đao sảng khoái mà chết.
Bán Nguyệt Vong luyện ngục nhân.
Ngộ Tử Vực thi huyết tràn.
Bách nhân tọa ngạ quỷ sa.
Vạn kiếp vong bất quy lai.
(Bán Nguyệt Vong địa ngục đọa người.
Ngộ Tử Vực xác máu tràn như suối.
Trăm người ở đọa như ngạ quỷ.
Nghìn kiếp chết không quay về.)
Ngộ Tử Vực dần trở thành nỗi ám ảnh trong lòng người dân nơi đây, tội phạm trọng tội cũng vì e sợ mà thưa thớt đi rất nhiều. Và giả sử nếu có người nào đó trong lúc trà dư tửu hậu vô tình hay cố ý hỏi địa ngục ở đâu thì chắc chắn câu trả lời chính là:
Ngộ Tử Vực - địa ngục trần gian.
***
Đã khá lâu Ngộ Tử Vực chưa tiếp nhận thêm tội nhân nào. Hôm nay trời quang mây, đúng là một ngày quá đẹp để đón tiếp thêm thành viên mới.
Trên miệng vực lúc này là một đám cai ngục đang áp giải một lão khất cái đầu tóc rũ rượi bẩn thỉu vận một bộ đồ rách nát, trên vai lão khoác một chiếc túi làm bằng vải bố cũng bẩn thỉu không kém, dưới chân là đôi giày vải rách hở cả ngón.
Khi đám cai ngục nhét lão khất cái vào giỏ mây thì bỗng một tên cai ngục khác từ phía sau chạy đến, trên tay gã là một tiểu hài tử chừng ba tuổi mình vận một bộ y phục vô cùng sạch sẽ. Tên cai ngục nọ mạnh tay ném tiểu hài tử lên người lão khất cái nói:
“Đại nhân lệnh cho chúng ta vứt tiểu hài tử này xuống vực, đưa tên khất cái xuống thì mang theo tiểu hài tử xuống luôn một thể cho tiện.”
Tên cai ngục có nhiệm vụ ngồi lên giỏ đưa tội nhân xuống vực không hề thắc mắc, gã ta gật đầu rồi ra hiệu cho những người còn lại thả giỏ xuống vực. Đã là lệnh của đại nhân đương nhiên hạng lính quèn như gã làm gì có quyền hỏi han. Ở địa ngục này chỉ có ngoan ngoãn tuân lệnh thì may ra mới được yên ổn mà sống, không thì chắc chắn sẽ chịu chung số phận với đám tội nhân dưới đáy Ngộ Tử Vực.
Lão khất cái ngồi trong giỏ mây trân trối nhìn tiểu hài tử nhỏ xíu ngồi trong lòng lão mếu máo, miệng không ngừng gọi mẫu thân, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt cả gương mặt bầu bĩnh.
Tiểu hài tử này có lai lịch thế nào mà mới tí tuổi đầu đã bị người nhẫn tâm vứt xuống Ngộ Tử Vực? Dưới đáy vực này đến người lớn còn không sống được chứ nói gì tới một hài tử nói còn chưa sõi. Những câu hỏi hiện lên trong đầu khiến lão khất cái nhìn tên cai ngục đánh tiếng hỏi:
“Huynh đệ, tại sao tiểu hài tử này bị đày tới đây, nó còn nhỏ vậy tội tình gì đâu chứ?”
“Ta làm sao biết được, đây là lệnh của đại nhân, chúng ta chỉ biết làm theo lệnh.” Tên cai ngục lạnh nhạt đáp, mắt liếc qua tiểu hài tử một cái.
“Huynh đệ, nó còn nhỏ thế này biết gì đâu, huynh đệ hãy cứu nó một mạng.” Lão khất cái nhẹ giọng khơi gợi lòng trắc ẩn của tên cai ngục.
Tên cai ngục khụt khịt mũi, khóe mắt gã hơi phiếm hồng, nhưng chỉ thoáng qua một chút gã đã lấy lại vẻ lạnh lùng cười nhạt:
“Lão khất cái à, ta thương nó, cứu nó thì ai thương cho mẹ già con nhỏ của ta hả?”
Tiểu hài tử vẫn không ngừng mếu máo, bây giờ nó không chỉ ngồi trong lòng lão khất cái mà quay lại ôm lấy lão, dụi cái mặt tèm lem nước mắt nước mũi của nó vào ngực áo lão. Tên cai ngục nhìn cảnh này hơi rũ mắt xuống.
“Lão khất cái, ta không thể giúp gì cho tiểu hài tử mặc dù rất muốn. Bây giờ ta chỉ có thể làm một việc duy nhất giúp lão và hài tử này thôi, mong lão hiểu cho ta!”
Nói rồi gã rút từ thắt lưng ra một cây chủy thủ cúi xuống cắt dây trói cho lão khất cái, sau đó dúi cây chủy thủ vào tay lão nói:
“Ta chỉ có thể làm tới đây, ta cũng có con nhỏ nên rất thương tiểu hài tử này, nhưng đã là lệnh của đại nhân ta không dám làm trái. Lão hãy cầm cây chủy thủ mà phòng thân và bảo vệ hài tử được ngày nào hay ngày đấy.”
“Đa tạ thịnh tình của huynh đệ, ta xin nhận cây chủy thủ. Đại nhân của huynh đệ là người thế nào, làm sao ta có thể không hiểu được chứ. Nếu không phải vì hắn thì ta làm sao bị đày tới đây… Ha ha!” Lão khất cái cầm chủy thủ nhét vào bao bố rồi ngửa đầu nhìn mảnh trời đang từ từ nhỏ dần trên đầu cười lớn.
Giỏ mây sau một lúc đi xuống thì dừng lại nơi lưng chừng vách núi, độ cao này an toàn cho cai ngục đứng trong giỏ không bị đám tội nhân dưới đáy vực nhảy lên hành hung. Tên cai ngục chắp hai tay hơi cúi xuống trước mặt lão khất cái hành lễ, đây là hành động chưa một tội nhân nào nhận được từ cai ngục.
“Ta chỉ có thể đưa lão tới đây, mong lão bảo trọng!”
“Đa tạ huynh đệ!”
Lão khất cái cũng chắp hai tay trước mặt đáp lễ rồi cúi xuống ôm gọn tiểu hài tử vào lòng, sau đó nhanh nhẹn nhún chân nhảy ra khỏi giỏ mây.
Khi chân vừa tiếp đất, lão ôm tiểu hài tử sát vào lòng, rồi nhanh chóng cuộn tròn người lại lăn mấy vòng trên mặt đất, chờ cho lực tác động tiêu bớt lão mới từ từ đứng dậy. Tiểu hài tử hoàn toàn lành lặn cười khanh khách trong vòng tay lão. Cả hai ngẩng đầu nhìn lên chiếc giỏ mây được kéo dần lên cao trước khi tiến sâu vào khu trung tâm của đáy vực.
Updated 100 Episodes
Comments
Mèo Ú
Ui, phá hết kỳ quan!😥
2023-06-14
0
Mèo Ú
Đọc chỗ này làm tui nhớ tới Người lái đò sông Đà.
2023-06-14
0
Sun Ny
helo bé gái
2021-08-14
3