Tiêu Thịnh Nam là lớp trưởng, đã nhận lời nhờ vả của thầy Lê, phải quan tâm và giúp cậu bạn mới Hạ Lạc Thuần hòa nhập với lớp. Giờ giải lao, anh đã nghe những lời bàn tán của bạn học về cậu, Tiêu Thịnh Nam chỉ cười trừ không bàn luận thêm.
Nhân lúc bạn học không chú ý, Tiêu Thịnh Nam liếc nhìn Hạ Lạc Thuần ngồi rũ một góc, tóc mái dài che hết nửa mặt, ẩn hiện viền kính tròn lớn. Cậu ngồi lặng thinh, tấm lưng hơi còng, đồng phục kéo kín, chỉ để lộ đôi bàn tay trắng với những ngón tay thon dài mảnh khảnh.
Tiêu Thịnh Nam đứng lên, chủ động bước tới chỗ cậu, giọng nói ôn hòa, thân thiện bắt chuyện:
- Xin chào, tôi là Tiêu Thịnh Nam, lớp trưởng của lớp.
Tiêu Thịnh Nam vươn tay. Hạ Lạc Thuần ngồi yên không động đậy, những ngón tay đặt trên trang sách co lại, không có ý đáp lại cậu.
Lần đầu tiên bị người ngó lơ như vậy, Tiêu Thịnh Nam có hơi khó chịu, không phải vì anh kiêu ngạo, quen là trung tâm của người khác mà vì anh cảm thấy bạn học mới này không lịch sự.
Tiêu Thịnh Nam rút tay lại, hắng nhẹ một tiếng nói tiếp:
- Cậu vừa mới chuyển đến, tan học tôi sẽ dẫn cậu đi nhận đồng phục và giáo trình. Trong quá trình học, có gì không hiểu, cậu có thể hỏi tôi.
Tiêu Thịnh Nam nói xong, Hạ Lạc Thuần cũng không có phản ứng gì. Anh sờ gáy, nhìn cậu một chập rồi xoay người cất bước trở về chỗ của mình.
Bạn học thấy vậy, bất bình thay anh, càng thêm bất mãn với Hạ Lạc Thuần, nói thẳng hay ám chỉ đều có, mắng cậu không biết điều rồi lại phàn nàn sao nhà trường lại phân cậu đến lớp của bọn họ.
Hạ Lạc Thuần nghe rõ mồn một những lời họ nói, cảm nhận hết sự bài xích cùng bất mãn của mọi người, người cậu khẽ cử động, rồi lại ngồi yên không nhúc nhích, đầu hơi nghiêng, đôi mắt chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời xám xịt và những nhánh cây yếu ớt, trơ trụi lá bên ngoài.
Tiếng chuông tan học vang lên, Đàm Minh Viễn đang ngủ ngồi bật dậy. Cậu ta có cơ chế sinh học đặc biệt. Vào tiết là buồn ngủ, hết tiết liền tỉnh táo, tràn đầy sức sống.
Đàm Minh Viễn xách cặp, bá vai Tiêu Thịnh Nam rủ rê:
- Hôm nay tụi bên trường thể thao thách đấu, cậu có tham gia chung không?
- Tớ còn chút việc, e là phải tới muộn. – Tiêu Thịnh Nam đáp.
- Sớm hay muộn cũng được, miễn là có tớ. Hôm nay tớ nhất định phải cho bọn họ thấy ai bản lĩnh của tớ! – Đàm Minh Viễn bóp tay, hai mắt lộ chiến ý ngùn ngụt, điệu cười mạnh mẽ vang vọng khắp cả lớp học.
Tiêu Thịnh Nam day trán, đẩy người bạn đang hưng phấn ra khỏi lớp. Mỗi lần nghe điệu cười đắc ý của Minh Viễn, anh đều nhức đầu, liên tưởng đến những đấng hảo hán râu ria xồm xoàn trong những bộ phim kiếm hiệp.
Hạ Lạc Thuần chờ mọi người tan gần hết mới chậm rì rì thu dọn sách vở. Tiêu Thịnh Nam ở cửa đợi cậu bước ra, phất tay nói:
- Đi thôi.
Hạ Lạc Thuần gật nhẹ đầu, trước sau giữ khoảng cách một cách tay với cậu, hai tay nắm chặt quai cặp, đầu hơi cúi không rõ biểu cảm, Tiêu Thịnh Nam chỉ thấy đôi môi đang mím chặt của cậu. So với khí chất u ám, bóng tối vờn quanh người, Hạ Lạc Thuần có đôi môi đỏ, bóng mịn, có lẽ đó là thứ duy nhất trên người Hạ Lạc Thuần cho người khác cảm thấy có sức sống.
Trên hành lang giờ này vẫn có học sinh qua lại, có vài cán bộ lớp của lớp khác còn bận việc chưa về, đi ngang qua chào hỏi Tiêu Thịnh Nam. Có người nhìn đến Hạ Lạc Thuần đi đằng sau anh, tò mò hỏi. Tiêu Thịnh Nam đáp qua loa là “bạn học mới”, người ta hỏi thêm anh cũng không biết trả lời. Ngoài tên cậu ra, anh chẳng biết gì nữa.
Đến phòng giáo vụ, Tiêu Thịnh Nam tìm người phụ trách nói về tình huống của Hạ Lạc Thuần. Người phụ trách đưa cho anh một bộ đồng phục mới, Tiêu Thịnh Nam nói cảm ơn, đưa đồng phục cho Hạ Lạc Thuần. Lạc Thuần giơ tay cầm mép còn lại, giật về phía mình, ôm đồng phục vào người. Tiêu Thịnh Nam nhìn cậu một lúc, thấy cậu không nói gì, mặt hơi đanh lại, giọng nói nhạt đi mấy phần:
- Giờ đến thư viện.
Tiêu Thịnh Nam nhận phiếu đăng kí nhận sách giáo khoa, đưa cho Lạc Thuần ra hiệu cậu điền thông tin. Lạc Thuần kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống, những ngón tay thon ôm cán bút, mực in xuống giấy, trơn mượt vẽ ra từng nét chữ.
Tiêu Thịnh Nam đứng sau nhìn thấy nét chữ của cậu. Nét chữ mảnh, mềm mại, đẹp như chữ mẫu. Lạc Thuần cầm bút viết với tư thái thoải mái, không hề gượng ép.
Người xưa thường nói nét chữ nết người, cậu bạn này có nét chữ đẹp mà sao tính nết khó chịu vậy chứ, chẳng biết lễ nghĩa cơ bản gì cả. Tiêu Thịnh Nam gãi đầu khó hiểu.
Tiêu Thịnh Nam nhìn cậu điền đến địa chỉ thì không nhìn nữa, anh mệt mỏi đánh một cái ngáp dài, hai tay bỏ vào túi, đứng dựa tường lim dim.
Lạc Thuần viết xong gửi cho thủ thư để cô hoàn thành hồ sơ nhận sách. Xong xuôi, thủ thư gửi cho Lạc Thuần chồng sách giáo khoa và thẻ thư viện, nói sơ qua cách sử dụng cho cậu.
Chồng sách nhiều quyển, Lạc Thuần nhét bớt vào cặp, còn lại ôm trên tay. Nhìn sang Tiêu Thịnh Nam gật gù ở bên, môi cậu mấp máy, hé ra rồi khép lại, khó khăn thốt ra mấy chữ:
- Tôi xong rồi. - Lời cậu khô khan may nhờ giọng nói dễ nghe nên êm tai.
Tiêu Thịnh Nam bừng tỉnh, ậm ừ gật đầu nói thêm:
- Vậy chúng ta về thôi.
Đến cổng trường, hai người rẽ hai hướng. Tiêu Thịnh Nam nhìn theo bóng lưng Hạ Lạc Thuần lủi nhanh ra bến xe bus, thầm nghĩ người nay ở trong trường lù khù chậm chạp, ra về lại chạy nhanh như thế, có vẻ không thích trường học lắm. Học sinh sợ trường học Tiêu Thịnh Nam đã thấy, phần lớn bọn họ là ham vui, lười nhác, riêng Hạ Lạc Thuần, Tiêu Thịnh Nam cảm giác cậu thật sự bài xích trường học.
Điện thoại trong túi rung lên. Đàm Minh Viễn gửi tin nhắn hối thúc. Tiêu Thịnh Nam thôi nghĩ về chuyện của Hạ Lạc Thuần. Hạ Lạc Thuần yêu hay ghét trường học không phải chuyện anh quản được. Hôm nay anh đã làm xong trách nhiệm của mình, tương lai Hạ Lạc Thuần ở trường sinh hoạt như thế nào, phần nhiều phụ thuộc vào tính cách của cậu.
Nhà của Hạ Lạc Thuần là một căn hộ nhỏ thuộc một tòa chung cư cũ ở khu vực tương đối vắng vẻ. Cậu tra chìa khóa, mở cửa vào nhà, không gian nhỏ quen thuộc, đặt xuống chiếc cặp nặng nề trên người.
Hạ Lạc Thuần vào nhà chừng hai phút, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động, cậu giật mình quay đầu lại, bàn tay siết chặt đống sách trong lòng.
- Con về rồi ạ. Hôm nay ở trường thế nào?
Phát hiện là mẹ mình, người phụ nữ hiền hòa với giọng nói dịu dàng, hiền từ, Hạ Lạc Thuần buông xuống căng thẳng, nhỏ giọng đáp:
- Ổn ạ.
- Tốt quá. Tư thục Minh Thần là ngôi trường có chất lượng dạy học tốt, học sinh thân thiện... nếu con thích ứng được sẽ sớm theo kịp được bạn học thôi.
Mẹ Lạc Thuần nói lời động viên con trai bé bỏng, song lời nói ẩn chứa sự lo lắng, không an lòng. Thấy cậu mới về chưa cất cặp và sách, bà giơ giỏ đồ lên, nói với giọng hóm hỉnh:
- Con cất đồ rồi rửa mặt nghỉ ngơi. Hôm nay mẹ mua được cá tươi, làm một bàn tiệc chúc mừng con đi học trở lại!
Trong tiếng nói chuyện lan man của mẹ, Hạ Lạc Thuần trở vào phòng mình, cất cặp sách, sắp xếp sách mới lên kệ rồi đem bộ đồng phục mới đi giặt.
Nhìn bản thân mình trong gương nhà vệ sinh, môi Hạ Lạc Thuần mím chặt, nhớ lại những lời bình luận của bạn học mới, khẽ lẩm bẩm:
- Xấu xí... thật tốt...
Updated 93 Episodes
Comments
Đỗ Trúc
đàm minh viễn mà cứ đọc thành đàm vĩnh hưng😂😂
2023-05-03
0
Trinh Hà
ể truyện này khá giống và 1 truyện mik đã đọc
quên tên r chỉ nhớ rằng top tên Phong phi
bot tên hải tú
2022-06-21
0
Yuna
Nghe có chút nhột nhột:")))
2022-05-08
2