Nhà mới của Hàn Tưởng Ngụy cách trường không quá xa, anh thức dậy từ sớm, đạp con xe đạp leo núi màu đen đến trường.
Sau khi cất xe đạp, Hàn Tưởng Ngụy đi thẳng lên phòng hiệu trưởng.
"Thầy hiệu trưởng, em chào thầy."
"Chào em, học sinh Hàn Tưởng Ngụy, em đến rồi à? Đây là giáo viên chủ nhiệm lớp 11-1, Trần Tuyền. Cô Trần, đây là học sinh mới của lớp cô, Hàn Tưởng Ngụy, cô dẫn cậu ta lên phòng học đi."
"Vâng, hiệu trưởng, học sinh Hàn, chào em."
"Chào cô Trần."
Hàn Tưởng Ngụy lễ phép chào hỏi cùng cô Trần, sau đó nói lời chào tạm biệt với thầy hiệu trưởng rồi theo cô Trần về lớp.
Cô Trần là giáo viên lâu năm, tuổi cũng đã ngoài 40, tình tình khá là nghiêm khắc nhưng cũng rất nhiệt tình, trên đường về lớp cũng tiện thể giới thiệu về trường cao trung Châu Từ cho Hàn Tưởng Ngụy.
Cô cũng nói sơ qua về lớp 11-1, là lớp học có thành tích xuất sắc nhất khối 11 của trường Châu Từ, tuy nhiên không phải đều là học sinh ngoan, có một vài thành phần đặc biệt có giá thế lớn, tốt hơn hết là không cần động đến.
Hàn Tượng Ngụy nghe cũng không có biểu tình gì, vẫn im lặng đi theo cô Trần về lớp học.
Lớp 11-1 là lớp đầu tiên ở tầng trệt dãy lầu B, cũng không quá khó tìm, rất nhanh cô Trần cùng hàn Tưởng Ngụy đã đi đến.
Cô Trần dẫn Hàn Tưởng Ngụy vào lớp giới thiệu với các học sinh.
"Các em, lớp chúng ta có thành viên mới, đây là học sinh mới chuyển đến, sau này các em hãy chiếu cố nhau thật tốt."
"Xin chào, tôi tên là Hàn Tưởng Ngụy."
Hàn Tưởng Ngụy không nói gì nhiều, mặt vô biểu tình giới thiệu tên, sau đó im lặng đứng trước lớp.
Cô Trần vốn còn tưởng Hàn Tưởng Ngụy sẽ nói nhiều một chút, không ngờ học sinh mới này lại kiệm lời như vậy, chỉ giới thiệu cái tên sau đó liền im lặng không nói tiếp. Khóe miệng cô Trần bất giác co rút, này cũng thật khó xử a.
Hàn Tưởng Ngụy gương mặt phải nói là rất xuất chúng, lại thêm biểu tình lãnh đạm không thể tránh khỏi cho người ta liên tưởng đến băng sơn mỹ nam.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen cùng chiếc giày thể thao màu xanh đen, kiểu tóc Hàn Quốc vô cùng soái khí, vừa bước vào lớp đã khiến cho tất cả nữ sinh trong lớp không khỏi xuýt xoa. Nghe Hàn Tưởng Ngụy giới thiệu xong còn "Oa" lên một tiếng.
"A a a, băng sơn mỹ nam a..."
"A, lớp mình lại có học sinh mới đẹp trai như vậy nha."
"Nghe nói là một học bá vô cùng lợi hại nữa nha."
"..."
Ngược lại là nam sinh trong lớp đang nhìn Hàn Tưởng Ngụy với ánh mắt hình viên đạn, thậm chí còn có vài người ghen tỵ, hâm mộ cũng có.
"Hừm, học sinh Hàn, chỉ còn bàn cuối là có ghế trống, em ngồi đó trước đi. Đợi kỳ thi tháng diễn ra chúng ta lại sắp xếp chỗ ngồi lần nữa."
Ở cao trung Châu Từ có một truyền thống là xếp chỗ ngồi theo thành tích. Nhưng không phải là thành tích tốt thì được ngồi bàn đầu, mà là theo thứ tự chọn chỗ ngồi. Tức là thành tích tốt có thể tùy ý ngồi đâu cũng được, còn thành tích kém nhất lớp thì chỉ có thể ngồi vào chỗ còn trống mà thôi. Mà mỗi tháng có bài kiểm tra thì lại có lần thay đổi chỗ ngồi như vậy.
Tất cả học sinh nhìn theo hướng tay cô Trần chỉ tới bàn cuối trong phòng, vô thức hít phải một ngụm khí lạnh.
Trên chiếc bàn đó là một thiếu nữ tóc cột đuôi ngựa cao đang nằm gục đầu ngủ ngon lành, từ lúc cô Trần vào cũng chưa hề tỉnh lại nhìn một lần.
"Băng sơn mỹ nam ngồi cùng đại tỷ?"
"Ôi con mẹ nó kích thích quá!"
Cô Trần nhìn nữ sinh còn ngủ ngon lành trên bàn cũng bất đắc dĩ, người ta tuy là trên lớp hay ngủ gật, còn thích gây lộn đánh nhau nhưng thành tích lúc nào cũng rất tốt, tuy không phải đứng đầu lớp nhưng cũng chưa bao giờ lọt khỏi top năm của lớp, hơn nữa thân thế của nữ sinh cũng...haiz...
Cô cũng không muốn Hàn Tưởng Ngụy ngồi cạnh Đường Tuyết Yên, sợ học sinh mới người ta bị bắt nạt nhưng mà trong phòng học cũng chỉ còn một chỗ đó là trống, chẳng lẽ nhường bàn giáo viên cho Hàn Tưởng Ngụy ngồi?
Dù sao Đường Tuyết Yên cũng có chừng mực, hơn nữa Hàn Tưởng Ngụy nhìn có vẻ ít nói, chắc là...không sao nhỉ?
Hàn Tưởng Ngụy cũng không nói gì, xách cặp đến bàn đó, ngồi lên ghế trống còn lại, đeo túi xách bên hông bàn, lấy xách vở ra học, coi ánh mắt mọi người xung quanh như không có.
Hàn Tưởng Ngụy đã ngồi đến bên cạnh nhưng nữ sinh bên cạnh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn an tĩnh ngủ. Nắng sớm mai chiếu lên gương mặt Đường Tuyết Yên, trên đó vẫn còn mấy băng cá nhân như ngày hôm qua, vẻ mặt bình yên ngủ có vẻ rất ngon.
Bùi Chúc, Đặng Bích Cửu, Địch Lạc Nghệ ngồi gần đó nhìn chằm chằm Hàn Tưởng Ngụy đầy vẻ thăm dò, thấy Hàn Tưởng Ngụy không làm gì khác chỉ đọc sách, không có ý định động chạm gì tới Đường Tuyết Yên mới thu lại ánh mắt, ba người nhìn nhau sau đó quay lên.
Bùi Chúc, Đặng Bích Cửu, Địch Lạc Nghệ cùng Đường Tuyết Yên là bộ tứ không thể tách rời, từ lúc lên tiểu học đã quen biết, thành lập ra bộ tứ mỹ nhân này, ở trường học đi theo Đường Tuyết Yên tác oai tác quái.
Ngày hôm qua, ba người cùng Đường Tuyết Yên đánh hai tên du côn mà Hàn Tưởng Ngụy gặp được chính là ba người họ. Chẳng qua mấy người này cũng không nhận ra Hàn Tưởng Ngụy, Hàn Tưởng Ngụy cũng không nhớ, dù sao lúc đó cũng chỉ lướt qua, hoàn toàn không nhìn nhau quá ba giây.
Updated 29 Episodes
Comments