Chuông vào lớp vang lên, tiết đầu tiên là Toán học, tất cả mọi người đều tập trung vào nghe giảng chỉ có Đường Tuyết Yên vẫn nằm đó ngủ ngon lành. Ngoại trừ lúc tiếng chuông vang lên làm ồn khiến cô nhíu nhẹ mày thì cũng không hề có chút dấu hiệu tỉnh lại.
"Tiểu Yên, chúng ta xuống căn tin thôi."
Thẳng đến giờ ra chơi, Đường Tuyết Yên mới lờ mờ tỉnh ngủ, mắt lèm nhèm chưa mở hẳn, cô lấy hai tay dụi dụi mắt, hoàn toàn không nhìn hoàn cảnh trước mặt mình, nghe Bùi Chúc gọi xuống căn tin thì khẽ "Ừ" một tiếng theo thói quen đẩy ghế đang ngồi, đi thẳng qua bàn hướng ra ngoài.
Nhưng do cô không mở mắt nhìn, không biết bàn học của mình có thêm người cùng ngồi, tự nhiên bị vấp ngã về phía trước.
Ba người Bùi Chúc cùng tất cả học sinh trong lớp mở to mắt, há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt xuýt xao kêu một tiếng thảm.
Lúc vấp phải chân Hàn Tưởng Ngụy, Đường Tuyết Yến bị ngã dúi về phía trước, Hàn Tưởng Ngụy theo bản năng đưa tay đỡ lấy eo cô kéo vào trong lòng, vì vậy mà xoay người cô lại đối mặt với mình.
Đường Tuyết Yên còn chưa ý thức được mình bị ngã, sau đó còn được người khác đỡ lấy, dụi dụi con mắt mơ màng của mình để nhìn kĩ khuôn mặt người trước mặt, giọng nói lúc mới tỉnh ngủ còn có chút mềm ngọt.
"Cậu là ai?"
Thật sự Đường Tuyết Yên lúc này có chút đáng yêu nha.
Hàn Tưởng Ngụy nhìn cô gái nhỏ lúc này rất giống một con mèo con mềm mại đang gần sát mặt mình, biểu tình ngơ ngác còn có chút đáng yêu, không khỏi có chút lúng túng liền vội vàng nâng người cô lên, sau đó làm như không có chuyện gì tiếp tục đọc sách.
Đường Tuyết Yên sau khi đứng vững vẫn còn ngơ ngác, lại hỏi lại lần nữa "Cậu là ai?"
Chẳng đợi đối phương trả lời Đường Tuyết Yên lại nói "Đây là bàn học của tôi mà."
Còn ngồi đây chắn đường khiến cô suýt nữa thì hôn môi với đất mẹ rồi.
Hàn Tưởng Ngụy vẫn im lặng cúi đầu đọc sách, điều này chọc cho Đường Tuyết Yên có chút tức giận xù lông, giơ nắm đấm muốn nện vào người trước mặt.
Bùi Chúc liền tiến lên một bước kéo nắm đấm của Đường Tuyết Yên, nhẹ giọng nói "Học sinh mới, cũng không cần để ý, xuống căn tin nào, cậu ngủ dậy không thấy đói bụng sao?"
Bùi Chúc tuy đi theo Đường Tuyết Yên càn quấy, đánh nhau nhưng vẫn là một người hiểu đạo lý, biết phân rõ đúng sai. Hàn Tưởng Ngụy ngồi đó, là do Đường Tuyết Yên không chịu nhìn mới vấp phải người ta, người ta còn ra tay đỡ lấy cô, thật sự không nên đánh người a.
Đặng Bích Cửu cùng Địch Lạc Nghệ lấy khăn ướt lau mặt cho Đường Tuyết Yên tỉnh táo, gật đầu phụ họa "Đúng đó, đúng đó, chúng tớ cũng đói lắm rồi. Xuống căn tin ăn thôi nào."
"Hừ, đi."
Bộ tứ mỹ nữ cùng nhau xuống căn tin. Đợi đến lúc gần tới tiết mới ung dung quay trở về lớp học.
Đường Tuyết Yên thấy Hàn Tưởng Ngụy vẫn còn ngồi đó, liền khó chịu cau mày, nhìn Hàn Tưởng Ngụy "Cậu còn dám ngồi đây à? Ngứa da sao, muốn ăn đấm à?"
"Cô Trần chỉ định tôi ngồi đây."
Đường Tuyết Yên nghe, khẽ đảo mắt nhìn quanh lớp, quả nhiên ngoài bàn của cô chẳng còn một chỗ trống nào khác, nhưng cô chính là thấy khó chịu nha.
Vốn đang yên đang lành làm "hoàng đế" chiếm cứ một phương, bỗng xuất hiện ngoại địch muốn tranh giành "giang sơn" với cô? Không khó chịu là không thể nào, nhưng mà cũng không thể đuổi hắn đi, dù sao cô cũng là một người hiểu chuyện.
"Vậy cậu vào bên trong ngồi đi, ngồi ngoài vướng víu tay chân tôi đi lại có biết không? Lẹ lên, dọn vào bên trong ngồi đi." Giọng nói có chút gắt gỏng.
Hàn Tưởng Ngụy nhìn nữ sinh thanh tú trước mặt, lại nhìn mọi người trong lớp đang nhìn hai người họ, thấy cũng tới giờ vào lớp rồi, cũng không muốn đôi co với cô, cầm balo ngồi vào bên trong.
Đường Tuyết Yên thấy Hàn Tưởng Ngụy còn rất biết điều mà nghe lời cô thì thấy thoái mái trong lòng hơn một chút, thoải mái nhếch môi nhẹ giọng nói "Vậy mới ngoan."
Động tác của Hàn Tưởng Ngụy cứng đờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người khác nói với hắn là hắn "ngoan" đấy.
Đường Tuyết Yên cũng không quan tâm, ngồi xuống ghế, lấy truyện tranh ra đọc.
Đợi đến khi giáo viên bước vào lớp, Đường Tuyết Yên ngoan ngoãn lạ thường lấy sách ra học bài, điều này khiến cho Hàn Tưởng Ngụy có chút ngoài ý muốn.
Đối với mọi người trong lớp, chuyện này cũng không có gì quá lạ, Đường Tuyết Yên chính là vậy, muốn ngủ liền ngủ rất chăm chú, dù trời có sập cô vẫn có thể ngủ ngon lành tới khi nào muốn tỉnh thì thôi.
Nhưng cô đã chăm chỉ học thì học sinh nhất khối cũng không thể so sánh với cô, bởi vậy thành tích của cô luôn ở trong top năm của lớp cũng không phải là chuyện gì khiến người khác ngạc nhiên.
Hàn Tưởng Ngụy thì không giống, hôm qua còn thấy Đường Tuyết yên hùng hùng hổ hổ đánh nhau với du côn trước cổng trường, gương mặt thanh tú cũng vì bị thương mà dán băng cá nhân trên mặt, sáng nay liền vào lớp đã thấy cô nằm ngủ không coi giáo viên ra gì, thẳng tới ra chơi mới tỉnh dậy, lúc này lại chăm chỉ ngồi học, có thể không ngạc nhiên sao?
Nhưng Hàn Tưởng Ngụy còn không biết, chuyện ngạc nhiên về sau còn rất nhiều.
Updated 29 Episodes
Comments