Thanh Xuân Cùng Học Bá
Hàn Từ Bính là phó giám đốc của A thị.
Hôm nay ông vừa nhận được thông báo chuyển công tác tới thành phố B. Vì vậy Hàn Từ Bình cùng vợ và con trai là Hàn Tưởng Ngụy dọn đến thành phố B.
Hàn Tưởng Ngụy năm nay lên lớp 11, là một học sinh xuất sắc nhưng tính cách lại có chút khó gần, lạnh lùng không biết giống ai.
"Tiểu Ngụy, thành phố B có trường cao trung Châu Từ dạy học rất tốt. Con xem chuyển đến đó học có được không?"
Hàn Từ Bính vừa xem tư liệu của Châu Từ vừa hỏi ý kiến đứa con trai duy nhất của mình.
"Nếu ba cảm thấy ổn thì cứ chọn nó đi."
"Được, vậy ngày mai ba dẫn con đến trường làm thủ tục nhập học."
"Vâng."
Khi nói chuyện với người ba ruột thịt này, Hàn Tưởng Ngụy vẫn không bỏ xuống cái bản mặt lạnh như băng của mình. Ba Hàn đối với tính cách này của anh cũng sớm quen thuộc, chính là bất đắc dĩ, này là con ruột của ông đấy.
Sáng hôm sau, ba Hàn cùng Hàn Tưởng Ngụy đến cao trung Châu Từ hoàn thành thủ tục nhập học.
"Hàn Tưởng Ngụy, thành tích của em ở trường cũ rất tốt, trường chúng ta lớp 11-1 được xem là lớp có thành tích tốt nhất. Phân em vào lớp đấy không có ý kiến gì chứ?"
Thầy hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên, tuổi đã ngoài năm mươi, tên là Đường Khiêm.
Hiệu trưởng Đường nhìn học bạ cũ của Hàn Tưởng Ngụy, thành tích này cũng không thể nói là tốt được, vì nó thật sự...quá xuất sắc. Hàn Tưởng Ngụy nhập học trường của ông hẳn là một chuyện tốt, vì vậy thái độ của ông đối với học sinh mới này khá là ôn hòa.
"Em không có ý kiến gì, tùy thầy sắp xếp."
Hàn Tưởng Ngụy vẫn bộ mặt không đổi đó, lễ phép đáp lời.
"Tốt, nếu không còn ý kiến gì thì ngày mai em đến nhận lớp luôn đi. Ngày mai tôi sẽ kêu giáo viên chủ nhiệm lớp 11-1 đến dẫn em về lớp."
"Cảm ơn thầy. Không còn việc gì nữa, em xin phép về trước."
"Được."
Hàn Từ Bình lúc nãy nhận được điện thoại từ phía công ty đã sớm rời đi. Lúc này trở về cũng chỉ có một mình Hàn Tưởng Ngụy.
Trường cao trung Châu Từ quả không hổ là trường cao trung trọng điểm của thành phố B. Sân trường rất rộng, nhiều cây xanh phủ bóng mát, không khí rất trong lành.
Hôm nay là chủ nhật nên sân trường không có quá nhiều học sinh, chủ yếu có mấy học sinh nam đang chơi bóng rổ, quanh sân bóng rổ còn có mấy nữ sinh hò hét cổ vũ vô cùng náo nhiệt. Thỉnh thoảng có vài học sinh ôm sách từ thư viện đằng xa đi ra, bộ dáng nghiêm túc đọc sách.
Hàn Tưởng Ngụy đứng dưới tán cây bàng nhìn quanh trường, được một lúc thì quay đầu rời đi.
Vừa ra tới cổng trường thì nghe thấy tiếng hét thất thanh, là của con trai, hình như đang rất thống khổ.
Hàn Tưởng Ngụy khẽ cau mày.
Quả nhiên có là trường học trọng điểm đi chăng nữa thì vẫn có những học sinh thích quậy phá, đánh nhau. Nhưng lại có thể hiện ngang ở trước cổng trường mà đánh nhau thì thật đúng là...
"Mày còn dám hét, chưa ăn đủ đúng không? Tao cho mày hét, cho mày hét, cho mày hét..."
Mỗi lần nói "cho mày hét" là tiếng hét lại càng vang vọng. Hẳn là bị đấm đến đau đớn.
Nhưng mà cái giọng nói hung tợn ấy không thể ngờ lại là giọng của một thiếu nữ.
Hàn Tưởng Ngụy không tránh khỏi tò mò khẽ đưa mắt sang nhìn. Vốn tưởng là nam sinh đánh nhau nhưng thực sự lại không phải.
Ở góc tường gần sát cổng trường, bốn nữ sinh mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy hồng đồng phục của trường đang liên tục thượng cẳng chân, hạ cẳng tay lên hai người đàn ông. Hai người đàn ông này giống tên du côn hơn, đầu nhuộm một màu đỏ như lửa, cánh tay còn xăm trổ hình rồng, hình hổ.
Thật khó mà tưởng tượng hình ảnh bốn nữ sinh thân hình mảnh mai lại đánh cho hai tên du côn thân hình có chút to lớn khóc không ra hơi.
Cảnh tượng thật sự...hùng vĩ.
Nữ sinh nhìn như người đứng đầu, chiếc áo sơ mi một nửa được đóng thùng, một nửa để bên ngoài váy, sau một trận đánh đấm thỏa mãn đứng dậy phủi bụi trên người, sau đó còn phủi tay. Nhìn hai tên du côn bị đánh đến thoi thóp nằm trên mặt đất, chống tay nói "Lần sau tao còn thấy bọn mày, gặp một lần đánh một lần."
Nói xong cũng không quên đạp một cái cho đỡ hả giận, sau đó cúi người nhặt túi xách màu xanh trên mặt đất.
Ba nữ sinh kia cũng đạp một cái theo, sau đó đi theo sau nữ sinh cầm đầu kia.
Đường Tuyết Yên vắt túi xách trên vai rời đi, vừa quay đầu liền nhìn thấy Hàn Tưởng Ngụy đang nhìn liền thấy nghi hoặc. Sau khi thấy người trước mặt không có biểu tình gì mà vẫn đang nhìn cô đánh giá liền ghé mặt lại gần, đưa nắm đấm lên hù dọa "Nhìn cái gì mà nhìn, ngứa da à?"
Hàn Tưởng Ngụy nhìn gương mặt nữ sinh thanh tú, tóc cột kiểu đuôi ngựa, trên mặt cô còn có vài miếng băng cá nhân, hẳn là bị thương. Hàn Tưởng Ngụy bình tĩnh thu lại ánh mắt, im lặng không nói gì.
Đường Tuyết Yên cũng không nói gì, chỉ "Hừ" một tiếng rồi đi ngang qua Hàn Tưởng Ngụy, ba nữ sinh kia cũng lần lượt đi theo cô, đi ngang qua Hàn Tưởng Ngụy cũng khẽ "Hừ" một tiếng.
Updated 29 Episodes
Comments
Nguyễn Thị Nhi
💓
2022-11-23
0
Nguyễn Thị Nhi
💓💓💓
2022-11-21
0
Bồ công anh
tg ranh ge ug ho mih vs
2021-07-29
1