Trong tiểu thuyết, Đinh Yến đúng thật là có tất cả, hào quang nữ chính, gia thế tốt, con người được dạy dỗ quá hoàn hảo, tâm địa thiện lương mà Hạ Vân Phi ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra chẳng có gì, cô nhớ trong đoạn này, người chiếm sóng cảnh quay tập này là Đinh Yến chứ không phải cô, nhưng khi tập phim chiếu lên dân mạng bùng nổ bởi diễn xuất của Hạ Vân Phi làm cô không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì bộ phim đáng nhẽ phát sóng hiện tại diễn viên chính đột nhiên xảy ra scandal say rượu lái xe đâm chết người mà bị đóng băng vô thời hạn, bộ phim của cô mới đột ngột bị đẩy lên chiếu. Bộ phim như này cũng được chiếu trên đài truyền hình bởi vì thời gian của nó.. quá xấu mà thôi.
Lão Mục lúc đầu vốn muốn vẫn là chiếu mạng thì hơn, so với cái khung giờ mười ba giờ chiều này thì chiếu mạng có khi còn tốt hơn nhưng không ngờ rating lại có phần ổn áp tới vậy.
Hạ Vân Phi trên tay cầm kịch bản tập mười tám, tay còn lại đang xúc thìa cơm lên ăn, họ mới quay được phân nửa đã chiếu vì vậy làm gì cũng gấp rút. Lúc này đoàn phim đang ồn ào cái gì đó, cô nhìn kĩ lại một hồi mới thấy Trịnh Kỷ Lâm tới, đầu lại thấy hoang mang cực độ, sao sau hơn ba tuần anh ta lại xuất hiện thế này?
“Chị, mười phút nữa hoạ trang lại nhé.”
“Ừ.”
Cô gật đầu, đóng hộp nắp cơm lại rồi ngồi thả lỏng cơ thể một chút. Suy cho cùng cô tự dưng bắt đầu thích nghi với cơ thể này, theo trạng thái tự nhiên của nó hoạt động, cũng suy nghĩ cho nó nhiều hơn. Cô đã nghĩ rất nhiều cũng thử nhiều cách nhưng không thể trở về thực tại vậy thì phải tập quen với nó thôi.
Dù sao bản thân cô cũng là một người thích nghi nhanh, Hạ Vân Phi cũng vậy.
Hôm nay Hạ Vân Phi diễn cảnh phiên toà của mình thất bại, với những gì mà cô ta đã chuẩn bị, Minh An không tin nổi rằng mình bị thua kiện. Cô ta nhốt mình trong văn phòng, không phát tiết, chỉ ngẫm nghĩ lại lý do tại sao. Cảnh quay tuy tưởng đơn giản này nhưng lại bộc lộ hoàn toàn tâm tư của nhân vật, Hạ Vân Phi lại chỉ cần quay một lần đã hoàn thành.
Lúc này là đến cảnh quay của dàn phụ, cô ngồi xuống bên cạnh Đinh Yến thảo luận về cảnh sau.
Hai người tình cảm quan hệ khá tốt, cô cũng suy nghĩ mình nên tiếp cận người này, suy nghĩ thế nào tránh một bước cho kết cục bi thảm của Hạ Vân Phi. Chỉ là có những thứ hình như không được đúng như cô mong muốn khi lão Mục báo rằng tối nay sẽ không quay nữa. Trịnh tổng mời đoàn phim đi ăn cơm.
Tất nhiên phòng chính cũng chỉ có trên dưới mười người, còn lại các nhân viên khác sẽ ăn ở phòng ngoài. Trịnh Kỷ Lâm cũng không bạc đãi mọi người, ngoại trừ anh ta phải uống loại rượu tốt hơn ra, đồ ăn trong ngoài gần như giống nhau.
Lúc đồ ăn bày lên cô thấy phía Trịnh tác giả còn được đặt một bát tổ yến, lúc này người đang ngồi bên cạnh cô lên tiếng: “Dùng thôi.”
Mọi người bắt đầu dùng đũa, Hạ Vân Phi vừa dùng “bữa trưa” mới hai tiếng trước nên cũng không đói lắm, gắp qua loa vài miếng salad trước mặt.
Đám người mời qua mời lại rượu trước mặt nhau, Hạ Vân Phi cũng không ngoại lệ phải đưa theo nhiều lần. Cô vốn đã là người không thích nói nhiều nên đa phần đều giữ im lặng. Lúc Đinh Yến mời rượu Trịnh Kỷ Lâm xong cô vẫn còn đang nhìn đĩa salad ở xa tít mù khơi, cái bàn xoay xoay này làm cô chóng mặt chết đi được.
Cô đột nhiên thấy không khí im lặng lạ thường mà hình như đang nhìn chăm chú vào cô, Hạ Vân Phi mới phát hiện ra, vội cầm ly rượu lên quay sang nhìn Trịnh Kỷ Lâm cười nói: “Tôi xin kính Trịnh tổng một ly ạ.”
“Được.”
Uống rượu xong không lâu, cô đột nhiên phát hiện đĩa salad hoa quả đang bay về chỗ mình rồi, mà cánh tay đang quay bàn kia không ai khác chính là Trịnh Kỷ Lâm, cô chưa kịp gắp thì đĩa lại đi quá nhưng chưa được ba giây lại được kéo lùi lại trước mặt cô. Cô đưa mắt liếc Trịnh Kỷ Lâm, anh ta đang nói chuyện cùng với Đinh Yến và Nhữ Tâm Hà, cô nghĩ chỉ là vô tình mà thôi. Đưa tay gắp lấy thìa salad hoa quả kia, lại im lặng ăn tiếp. Cô phát hiện ra Hạ Vân Phi ăn mãi cũng không thể béo, hôm trước lúc cân thử ở đại sảnh Cao Khanh còn nói cô lại sụt cân rồi. Bảo sao mà Cao Khanh để cô ăn uống linh tinh vậy, hoá ra bởi vì cơ thể cô không cần phải quản lý nữa. Thở thôi cũng sụt cân!!
Trịnh Kỷ Lâm hôm nay thật sự vui tính, ngồi tới tận khuya tán gẫu cũng không muốn đứng dậy làm tất cả đều phải hầu anh ta theo, Hạ Vân Phi đã phải kìm nén không ngáp tới hai lần.
Cô tự hỏi sao họ có thể nói nhiều chuyện tới thế, may sẵn Hạ Vân Phi cũng mang tiếng kiêu chảnh ít nói gì gì đó nên không nói cũng chẳng sao. Thi thoảng Đinh Yến lại đá sang cô vài câu, Hạ Vân Phi cũng chỉ cười trừ lấy lệ rồi lại im lặng. Trong đầu cô còn không biết bao giờ Trịnh Kỷ Lâm lại tìm cô tính sổ vụ kia nữa, anh ta càng im lặng càng làm cô sợ hãi.
Người càng lúc càng thưa thớt, Lão Mục đã say khướt đi từ bao giờ, Trịnh tác giả cũng đã rời đi. Cuối cùng cũng chỉ còn năm, sáu người bọn họ ngồi.
“Vân Phi.” Người đàn ông gọi tên cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Quân Hải.” Cô đưa tay giơ chào, một tay vẫn áp vào mặt chán chường.
“Chán sao?”
“Tôi buồn ngủ.” Cô cười trừ.
Phần Quân Hải là đồng nghiệp lâu năm mà Hạ Vân Phi có quan hệ khá tốt, họ cũng đã đóng chung với nhau hai, ba phim rồi. Tuy rằng độ hot của Phần Quân Hải không bằng cô nhưng cũng không hẳn thua kém quá nhiều, gần đây bộ phim đam mỹ của anh ta chiếu thu về độ hot khá cao, nhiệt độ cũng tăng lên không ít.
“Có muốn ra ngoài hít thở không khí không?”
“Thôi, tôi bây giờ di chuyển cũng lười.” Cô xua tay, lại nói: “Bộ phim của anh hot lắm, sau này có lẽ tài nguyên không tệ.”
“Mong sau này hợp tác với cô có thể nhất phiên.” Anh ta cười.
Hạ Vân Phi cũng cười, Phần Quân Hải ngoại trừ bộ đầu tiên cùng cô bình phiên, hai bộ sau đều là cô phiên một, tới bộ này thì anh ta.. thôi khỏi nói đi.
Tối nay Cao Khanh đã về trước thu dọn hành lý chuyển sang khách sạn, cậu ấy cũng có nói cô khi nào chuẩn bị ra về gọi cho cậu ấy tới đón nhưng cô quên béng mất. Đến bây giờ khi tất cả mọi người ra về đột nhiên chột dạ cầm điện thoại lên lại phát hiện ra đã hết pin, trên gương mặt dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã méo mó vặn vẹo.
“Vân Phi trở về thế nào, không thì đi xe tôi đi.” Phần Quân Hải chưa gì đã nhìn ra, anh ta lại hỏi.
Mà Hạ Vân Phi còn chưa kịp đáp, một giọng nói đáng ghét đã xen vào: “Cô ấy hình như chuyển sang khách sạn khác rồi, vừa hay tôi cũng ở khách sạn đấy. Nếu Hạ tiểu thư không chê tôi vậy tôi có thể cho cô quá giang.”
“Nào dám ạ.” Hạ Vân Phi miệng thì tươi cười lòng thì nhỏ máu, Trịnh Kỷ Lâm chính thức tìm cô tính sổ rồi đây.
Chỉ bất ngờ là khi anh ta lên xe tuyệt nhiên nhắm mắt không hề đả động đến cô nửa lời, lúc đến khách sạn thì lại từ từ mở mắt.
“Cảm ơn Trịnh tổng, tôi xuống xe đây ạ.”
Trịnh Kỷ Lâm hôm nay chính là bị điên rồi, anh ta còn chủ động xuống xe mở cửa cho cô.
“Vậy cảm ơn Trịnh tổng, tôi xin phép vào khách sạn đây ạ.”
“Đợi đã.” Khi cô xoay người định rời đi thì Trịnh Kỷ Lâm đột nhiên gọi lại, anh ta mỉm cười đưa tay hất hất mái tóc cho cô, cười nói: “Dính lá cây rồi.” Động tác nhẹ nhàng của anh ta khiến cô nổi da gà, tay lại vỗ vỗ lên vai cô: “Vào trong đi.”
“Hạ Vân Phi” vẫn còn đang có cảm giác lạ lạ gật đầu đi vào, không hiểu hôm nay Trịnh Kỷ Lâm ăn nhầm thứ gì, với tính cách mà anh ta viết ra sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô thế đâu.
Cô mặc kệ không nghĩ nữa vì bản thân đã buồn ngủ lắm rồi.
Sáng hôm sau lúc cửa phòng cô bị đập ruỳnh ruỳnh bấm chuông loạn xạ, cô còn muốn lôi cả mười tám đời Cao Khanh ra chửi thề. Lúc đứng dậy còn cảm giác đầu óc choáng váng một trận, hôm nay Minh An có cảnh say rượu tắm mưa xong bị cảm, giờ có khi cô không cần phải hoá trang cũng ra được cảnh mất. Hạ Vân Phi mở cửa xong thì quay người đi thẳng vào ghế sofa nằm chường ườn, chân gác lên thành mệt mỏi.
“Chị, chị Tạ dặn chị không được có scandal nữa rồi mà.”
“Bị điên hả, một ngày hai mươi tư tiếng tôi ở phim trường tới mười tám tiếng rồi, còn có thời gian gây chuyện à?”
Cô giật lấy cái ipad, mặt đang từ cáu kỉnh sang không thể tin nổi, nghiến răng nghiến lời gầm lên ba chữ Trịnh Kỷ Lâm.
Thảo nào tối hôm qua anh ta hành động kỳ lạ tới vậy.
Cô quay ra nói với Cao Khanh, mắt như cười, giả bộ không biết: “Chỉ là cái lá cây dính lên tóc anh ta gỡ giùm thôi, phát văn bản thanh minh đi.”
Hôm nay quay ở khách sạn khác cũng thuộc công ty của Trịnh Kỷ Lâm, phải đi hơn một tiếng đồng hồ mới tới nơi, khi cô tới thì thấy anh ta đã cao cao tự tại ngồi ở trên ghế, mắt đang theo dõi Đinh Yến diễn.
Cô cũng không định tới gần mà đi vào phòng thay đồ thay trang phục.
“Chị, hội trường đang chuẩn bị, chị sang bên này thay trang phục ạ.”
“Ừ.”
“Chết tiệt. Tiểu Cammmm.” Cô gọi với ra ngoài, cái bộ váy này khó mặc chết đi được, lão Mục hôm nay tự nhiên lại đổi cảnh làm gì không biết. Trạng thái như người mượn xác thế này lại bắt diễn đi dự tiệc.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm cúi gằm xuống mà sửa lại dây lắc tay đang bị mắc.
Một bàn tay lặng lẽ kéo lên cho cô, lúc này Hạ Vân Phi ngẩng lên nhìn qua gương lại có cảm giác không đúng lắm, như nghĩ ra gì liền giật mình quay lại.
“Sao thế? Nhìn thấy tôi lại sợ hãi như vậy?” Trịnh Kỷ Lâm cười.
“Sao Trịnh tổng lại vào đây ạ?”
“Tôi vào thăm người tình bí mật của tôi mà.” Trịnh Kỷ Lâm lại cười, cô nhớ trong truyện có viết mình có viết một câu, tốt nhất không nên dây vào đàn ông của giới kinh doanh, nhất là người đứng đầu giới kinh doanh như Trịnh Kỷ Lâm.
Anh ta không làm cái gì mà không có lời cả!
Hạ Vân Phi đột nhiên nhớ tới tiểu thuyết của mình lại phát hiện ra cảnh buổi tối ngồi im một chỗ là Đinh Yến, người được Trịnh Kỷ Lâm đưa về đáng ra phải là Đinh Yến.. và cả ngày hôm nay cũng là Đinh Yến..
Chẳng lẽ... hào quang nữ chính, cô cướp đi mất rồi?
Updated 37 Episodes
Comments
Như Quỳnh
.
2022-01-16
0