Los Angeles.
"Thưa ngài, Tưởng tiểu thư bị tai nạn giao thông."
"Sao lại xảy ra tai nạn? Khốn khiếp! Các người canh chừng cô ấy kiểu gì thế?"
"Chúng tôi thành thật xin lỗi, và sẽ chịu trách nhiệm. Bên phía bệnh viện đã có hồi âm, Tưởng tiểu thư nhắm mắt vào 13 giờ 27 phút 39 giây."
Cụp.
Đông Thâm buông bỏ chiếc điện thoại xuống, gương mặt hắn ngày càng đen lại. Hắn vừa đi khỏi thành phố mới có một ngày mà chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao cô gái nhỏ của anh lại xảy ra tai nạn chứ... là kẻ nào dám?
Hắn nhìn mọi thứ xung quanh một cách bao quát. Liếc mắt nhìn trợ lý riêng của mình vẫn đang nhìn vào màn hình máy tính theo dõi, Đông Thâm cố gắng giữ cho bản thân mình những xúc cảm ổn định nhất. Nhưng nhớ lại những lời nói từ người đang ở Đông gia, nét mặt u ám, nặng nề của hắn lại phảng phất.
Cuối cùng, hắn đành đưa ra sự lựa chọn của mình, hắn đã hạ quyết tâm rồi.
"Quay trở lại Đông gia, chấm dứt mọi việc ở đây."
Trợ lý quay sang nhìn Đông Thâm với vẻ mặt không tin. Bộ dạng của hắn không không giống ngày thường, Lưu Đình gật đầu, gấp gọn máy tính lại rồi thông báo cho mọi người mau rút lui qua bộ đàm trên miệng.
Đông Thâm cầm lấy áo vest rời khỏi phòng, bước theo sau là một số người thân cận. Hắn nhìn cô gái trên tấm ảnh cất trong túi áo, thì thầm đôi lời:
"Chờ anh, Nhã Y. Anh sẽ quay về với em.”
***
“Tiểu Nhan, Tiểu Nhan…”
Tiếng gọi của Lý Quân khiến Trầm Nhan toang mở mắt. Cô giật mình nhìn xung quanh xung quanh, vẫn là căn phòng bệnh quen thuộc. Vừa rồi cô đã mơ một giấc mơ, một điềm báo xấu dần dần xảy ra với cô và Lý Quân. Cô sợ lắm, vô cùng sợ.
“Tiểu Nhan, em tỉnh rồi…”
Bên cạnh cô quả thật có Lý Quân, anh vừa nhìn thấy cô đã ân cần bước đến, nắm chặt bàn tay cô.
“Em… em làm sao? Em đã ngất sao?”
“Không, em không sao hết! Từ nay về sao em sẽ là một con người bình thường, sẽ không cảm thấy đau đớn như lúc trước nữa.”
Trầm Nhan thoáng ngạc nhiên đối diện với anh, hình như anh có chút vội vã. Anh nói như vậy nghĩ là như thế nào? Không cảm thấy đau đớn nữa ư…
Rầm.
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, một tốp người áo đen đẩy cửa bước vào. Đi đầu là một người đàn ông cường tráng, gã ta cầm tấm ảnh trên tay, sau đó nhìn kĩ lại Lý Quân, chỉ tay về anh:
“Bắt lấy hắn ta! Nhanh lên.”
“Rõ.”
Trầm Nhan hoang mang nhìn bọn họ, cô giữ chặt lấy tay Lý Quân không để anh bị đưa đi. Đầu không ngừng hỏi rằng đã có chuyện gì xảy ra? Bọn họ là ai? Tại sao lại đến đây bắt Lý Quân đi?
Nhưng sức lực của một cô gái không thể so sánh với đám đàn ông lực lưỡng ấy, cô trân mắt nhìn Lý Quân bị đưa đi, miệng không ngừng gào thét gọi tên anh.
Trong lúc ánh mắt cả hai vẫn còn nhìn nhau, Lý Quân hét lớn:
“Nhan, chờ anh…”
***
“Lý Quân, cậu đã bị bắt vì tội xâm phạm thân thể người đã khuất. Căn cứ theo tờ giấy hiến nội tạng và thân thể của Tưởng Nhã Y, toà chỉ tuyên án xử phạt bảy năm tù giam, thu hồi bằng cấp bác sĩ…”
Cốc cốc cốc.
Tiếng búa gỗ đập ba cái, toà tuyên án tội Lý Quân ngay vị trí bên dưới. Tiếng búa gỗ kết án tội của anh, đồng thời cũng là kết thúc sự nghiệp bác sĩ của anh vĩnh viễn.
Nhưng không sao. Người anh yêu được cứu sống rồi, cô ấy sẽ được sống hạnh phúc về sau. Chỉ là bảy năm thôi, sau khi ra tù anh sẽ tìm đến cô.
Trước lúc bước đi theo những cảnh sát bên cạnh, Lý Quân gặp được người đàn ông đấy. Người đàn ông đã cáo buộc tội anh của anh, là Đông Thâm.
Đông Thâm đứng đối diện với Lý Quân, hắn dùng đôi mắt hừng hực lửa giận trong lòng mình và sức lực bản thân, đã vung tay đấm thẳng vào bụng anh một cái đau điếng người.
“Dám xâm phạm đến Nhã Y, đừng trách tôi đụng đến cô gái mà anh bảo vệ.”
Một câu nói thành công khiến cho Lý Quân sợ hãi, anh lao đến nắm chặt hai tay của Đông Thâm, đôi mắt ẩn chứa sự tuyệt vọng không đáng có.
“Đừng làm hại đến cô ấy… đừng.”
“Nói thừa! Hiện tại cô ta đang ở Đông gia, chờ ngày mà đoàn tụ cùng người yêu của tôi!”
Đông Thâm nhếch môi cười đểu, không đợi Lý Quân nói câu gì thêm đã xoay người bước đi.
Đôi tay hắn siết chặt, đầu luôn lặp đi lặp lại một cái tên “Trầm Nhan”.
Người phụ nữ đó đã cướp đi trái tim của Nhã Y, chi bằng hãy để Trầm Nhan sống một cuộc sống giống như Nhã Y đi!
***
“Các người là ai? Thả tôi ra.”
Trầm Nhan không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi tay chân những gã đàn ông đang lôi kéo mình đi. Bất ngờ bị bắt đi như thế, cô có kêu ca gào thét như thế nào nhưng những ngươi bệnh viện vẫn im bặt, không ai đứng ra giúp đỡ cô.
Ánh mắt cô dừng trước mặt người đàn ông điển trai, gương mặt sắc sảo không một góc chết, nhất là đôi mắt của hắn, cô nhìn vào chỉ nhận được một màu u tối,
Sợ hãi…
“Vi phạm pháp luật? Lấy đi một phần trong thân thể người khác khi chưa qua ý kiến người nhà có gọi là vi phạm pháp luật hay không?”
“Sao… anh nói sao?”
Đông Thâm phất tay để những gã đàn ông khác lùi lại phía sau, hắn bước đến, đứng dối diện với cô.
“Sống bằng trái tim của người khác, cô đang vui lắm phải không?”
“Không… không…”
Trầm Nhan lắc đầu kịch liệt, đuôi mắt đã ươn ướt lệ nhoà. Đối diện với Đông Thâm, dường như trái tim này giữa lồng ngực của cô đang cảm nhận được người đàn ông này, nó ngày càng kịch liệt phản ứng mạnh mẽ, càng đập dữ dội
Đông Thâm đưa tay giơ lên, chạm vào ngực trái của Trầm Nhan, hắn gầm gừ trong họng:
“Người phụ nữ tôi yêu đã bị cô cướp lấy quả tim, như vậy tôi chỉ có thể đưa cô về, thay thế vị trí của Nhã Y mà thôi.”
Updated 104 Episodes
Comments
Thuy Lieu Doan
ôi
2022-06-29
0
Ga Tre
Hu hu, lại ngc ah, tội lý quân quá, tui thick ông là nam 9 cơ
2022-06-28
1