“Không… tôi không đồng ý, tôi không chấp nhận…”
Gương mặt tàn ác của Đông Thâm gần cúi đầu xuống, hắn dời bàn tay đang đặt ở ngực cô, hướng thẳng đến chiếc cổ trắng ngần. Đôi mắt Đông Thâm u ám khiến Trầm Nhan có thể cảm nhận rõ được sự điên rồ đang cuồn cuộn dâng trào trong mắt hắn.
“Cô có từ chối cũng không được. Ngay từ giây phút cô nhận lấy trái tim của Nhã Y để kéo dài sự sống, thì từ nay về sau cô chỉ có thể cam chịu gật đầu, không được phép lắc đầu từ chối tôi!”
Đông Thâm hắn là một người đáng sợ. Hắn chưa bao giờ có ý làm tổn thương bất kì một người phụ nữ nào. Nhưng Trầm Nhan lại chính là ngoại lệ của hắn. Đông Thâm căm hận cô chỉ vì cô đã lấy đi một phần cơ thể của người con gái hắn yêu, hắn không cho phép ai chạm đến cơ thể của Nhã Y cả. Nếu người cố ý làm như thế thì đừng trách hắn vô tình.
Nghĩ đến sự uất ức mà Nhã Y đã chịu đựng trong hai ngày nay, lực tay đang siết lấy cổ Trầm Nhan càng lên chặt, đến mức gương mặt cô nhăn nhó khó chịu, hai bên mày cô như muốn díu lại với nhau. Môi dần hé mở để hít lấy không khí, đôi tay cô không ngừng đánh vào người Đông Thâm.
Đông Thâm như muốn bức chết Trầm Nhan vậy. Đến khi cô đã ngừng vùng vẫy, tay buông xuống, gương mặt đã nhợt nhạt không chút huyết sắt thì Đông Thâm mới chịu thả lỏng tay mình ra. Ngay sau đó, Trầm Nhan ho sặc sụa, tay vuốt ngực mình để tiếp thêm khí cho phổi.
Đông Thâm híp mắt, nhìn vào chiếc cổ giờ đây đã hằng năm ngón tay đỏ chót mới hài lòng.
“Trầm Nhan, có trách là trách tên bác sĩ vô dụng kia đã cứu cô.”
“Khụ… khụ… Lý Quân không vô dụng.”
Trầm Nhan chịu đau chịu thiệt như thế không sao, nhưng cô không muốn người khác nói rằng anh vô dụng. Lý Quân là một bác sĩ có tài, anh còn là người thấu hiểu cô nhất trên đời này.
Nhưng sự phủi nhận đó không khiến Đông Thâm suy nghĩ lại lời mình, trái lại hắn còn bật cười, nhạo báng trên lời minh bạch của Trầm Nhan:
“Haha, có tài mà không có đức chính là vô dụng.”
Phải! Vi phạm quy định nghề nghiệp, làm điều trái với lương tâm của một bác sĩ thì suy cho cùng cũng là một người vô dụng mà thôi!
Mặc kệ Trầm Nhan vẫn còn run rẩy ngồi bệt dưới sàn nhà, Đông Thâm quay sang trợ lí bên cạnh mình:
“Về, kêu những người khác mau rút lui, tránh để báo chí phát hiện.”
“Vâng.”
Trợ lí Chu gật đầu, lùi lại vài bước để Đông Thâm đi trước, hắn còn không quên kéo tay Trầm Nhan rời đi.
Kể từ nay về sau, Tầm Nhan sẽ thay thế vị trí của Tưởng Nhã Y ở Đông gia và cả trong lòng của Đông Thâm.
Đông gia.
Đông Thâm kéo tay cô đi thẳng lên tầng hai của biệt thự, không nương tay đối với phụ nữ mà đẩy cô vào trong.
Trầm Nhan bị lôi kéo từ nơi này đến nơi khác, dừng chân lại trước căn phòng xa hoa, cũng vô cùng xa lạ trước mắt. Cô trừng mắt nhìn Đông Thâm:
“Đây là đâu? Tại sao lại bắt tôi đến đây.”
“Đông gia. Từ nay về sau cô sẽ sống tại đây.”
Đông Thâm cởi bỏ chiếc áo vest đen bên ngoài, tuỳ tiện quăng qua một bên.
Hắn muốn cô ở lại Đông gia. Nhưng khi được hỏi đến lí do, hắn có hơi chần chờ suy nghĩ, rồi cũng gạt bỏ đi.
Trầm Nhan mặc kệ vẻ mặt hiện tại của Đông Thâm, cô chạy đến cửa phòng, nắm lấy tay cầm cửa gạt xuống định bỏ chạy. Dù cô gạt như thế nào cửa cũng không thể mở ra, cửa phòng đã khoá mất rồi.
“Đừng tốn công vô ít.”
“Không… tôi muốn về, tôi muốn gặp Lý Quân…”
Trầm Nhan đập cửa liên tục, cô không ngừng kêu cứu. Nhưng tại đây chỉ có Trầm Nhan và Đông Thâm, sẽ không có một người nào khác cứu cô khỏi nơi đây.
Đông Thâm cởi bỏ nút thắt Cravat, bước từng bước đến gần với cô, tay co lại thành nắm đấm đấm thẳng vào cánh cửa, ngang với mặt của Trầm Nhan.
“Câm miệng và ngoan ngoãn nằm ở đây cho tôi.”
“Không… Lý Quân… Lý Quân…”
“Người phụ nữ không biết điều.”
“Hộc…. Hộc…”
Tay Đông Thâm kéo cả người cô vào lòng hắn, hận rằng không thể bóp chết con người trước mặt. Giọng Trầm Nhan từ từ kêu gào thảm thiết sang nhỏ dần, nhỏ dần. Cô thở dốc, ôm lấy ngực khó khăn hít thở.
“Trầm Nhan, cô bị làm sao?”
Đông Thâm mở to đôi mắt nhìn Trầm Nhan, tay hắn đỡ lấy cả người cô dần khuỵu xuống đất, đôi mắt cô từ từ khép lại…
“Chết tiệt! Gọi bác sĩ đến đây cho tôi.”
Đông Thâm rủa một câu mắng rồi bế thốc cả người cô đi đến bên giường, cẩn thận đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng, chờ đợi bác sĩ đến khám cho cô.
Tay hắn siết chặt lấy cổ tay Trầm Nhan, đôi mắt tràn đầy sự lo âu.
Nhã Y, em đừng có chuyện gì…
…
“Đông tiên sinh, hiện tại thể trạng của cô nhà rất yếu, không chịu nổi những cảm xúc quá lớn về mặt tinh thần.”
Bác sĩ vừa dứt thao tác khám cho Trầm Nhan xong, liền quay sang Đông Thâm đang đứng kế bên nói tiếp:
“Cô nhà vừa thay tim nên cần thời gian để tim và cơ thể hoà nhập làm một. Nếu cứ chịu đựng tim sẽ có dấu hiệu bài trừ khỏi cơ thể, đến lúc đó e là…”
“Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.”
Đông Thâm gật đầu, hắn cho người tiễn bác sĩ rời khỏi Đông gia rồi quay lại bên cạnh cô. Gương mặt trầm ngâm nhìn cô đang nằm ở giường, sắc mặt không mấy khả quan, hơi thở vẫn còn thoi thóp yếu ớt.
Cuối cùng Đông Thâm đành hạ lòng, không thể cưỡng ép.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi đã quá tay. Sau này đừng bao giờ chọc giận tôi.”
“Nếu như Tưởng Nhã Y đã mất rồi, vậy thì hãy thay cô ấy sống phần đời còn lại.”
Tưởng Nhã Y đã đi rồi, nhưng trái tim cô ấy vẫn còn ở đây… vẫn nằm gọn ở trái tim của hắn.
***
Chiếc xe hơi màu đồng sáng bóng đậu trước sảnh sân bay rộng lớn. Một cô gái với mái tóc hồng nhạt bước đến, tay kéo chiếc va-li hướng về chiếc xe đỗ ngay đối diện mình.
Quản gia đứng ngay thẳng lại, ông cúi đầu, kính cẩn chào:
“Nhị tiểu thư, mừng cô quay về.”
Tưởng Nhi Viên mỉm cười, đẩy chiếc va-li sang cho quản gia cất hộ sau xe dùm mình rồi mở cửa bước vào.
Quản gia ngay sau đó liền trở vào trong xe, ngồi ngay vị trí ghế lái phụ. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên con đường rộng lớn.
Tưởng Nhi Viên chống tay lên cằm, đưa mắt nhìn từng hàng cây xanh ven đường, chợt hỏi:
“Tôi đi nửa năm, anh rể và chị tôi như thế nào?”
“Ông chủ vẫn ổn, nhưng mà phu nhân…”
“Chị tôi sao…”
Chiếc xe bắt đầu rẻ hướng, chạy thẳng đến một viên trang gần đó.
Thì ra trong nửa năm Tưởng Nhi Viên học tập diễn xuất ở nước ngoài, chị cô ta - Tưởng Nhã Y đã xảy ra tai nạn giao thông và không qua khỏi.
Đứng trước mộ chị mình, Tưởng Nhi Viên rưng rưng nước mắt, cô ta đau lòng không ngừng gọi chị khiến cho quản gia bên cạnh cũng không khỏi xót xa trong lòng.
“Nhị tiểu thư… xin cô đừng quá đau lòng.”
“Hức… để tôi yên. Tôi muốn bên cạnh chị tôi.”
Tưởng Nhi Viên ôm mặt khóc lóc, quản gia chỉ có thể thở dài rồi xoay người rời đi. Chị em họ tình thâm như thế, ông không nỡ phá hoại giây phút ngắn ngủi xúc động này.
Người người nhìn vào đều cho rằng cô em gái yêu thương chị mình, nghe tin chị gái mất đã vội vã đến đây viếng thăm. Cho rằng Tưởng Nhi Viên là một người sống tình cảm.
Đợi khi quản gia vừa đi khỏi, Tưởng Nhi Viên ngẩn mặt, cô ta nhìn tấm ảnh trên bia mộ của Tưởng Nhã Y, hai vai run rẩy không ngừng, khoé môi dần lộ một nụ cười ghê rợn.
“Chị mất rồi… vậy để em thay chị chăm sóc anh rể, nhé?”
Updated 104 Episodes
Comments
Thuy Lieu Doan
hơhơ
2022-06-29
1
Ga Tre
Rồi nó lại hành nữ 9
2022-06-28
1
Bích Thùy
cứ tưởng ng em thế nào, ai dè o:-)
2021-10-17
2