Tình Nhân Thay Thế Của Đông Tổng
Sinh mạng con người đáng giá ngàn vàng, vậy mà có nhiều người lại tự nguyện đâm đầu vào con đường dẫn đến cái chết. Họ không biết coi trọng mạng sống của mình là gì… Vậy xin hãy nhường lại sự sống đến cho những người khác đang khao khát, ham muốn sống còn được không?
…
Trầm Nhan nghiêng người, ngã đầu mình qua một bên. Đồng hồ điểm đúng 11 giờ trưa, cô chăm chăm nhìn về hướng cửa chờ đợi một bóng người quen thuộc mở cửa.
Cứ đúng giờ này mỗi ngày, sẽ có người nhà kiêm luôn bác sĩ của Trầm Nhan đến đây xem xét tình hình sức khỏe của cô như thế nào. Cô đã quá quen thuộc với giờ giấc khám rồi, trong lòng chỉ mong ngóng anh đến đây.
Cạch.
Đúng như Trầm Nhan dự đoán, vị bác sĩ mà cô đang chờ đợi cũng đã đẩy cửa bước vào. Trên tay anh cầm một khóm hoa đầy đủ màu sắc, nhìn thấy người đang nằm trên giường đã tỉnh giấc, anh mỉm cười ôn nhu, bước chân càng thêm vội vàng đi đến.
“Quân…”
Giọng Trầm Nhan khe khẽ vang lên, tay muốn chống lên giường mà ngồi dậy chào anh, nhưng sức lực cô không như người bình thường, suýt chút nữa đã ngã, may mắn là Lý Quân đỡ kịp tay cô.
Lý Quân thở dài, đỡ lấy cánh tay Trầm Nhan rồi đặt cô nằm yên lại trên giường, miệng quở trách:
“Sao lại ngồi dậy? Em còn yếu lắm đấy, không thể xem thường sức khỏe mình được.”
Lời trách mắng của Lý Quân cũng chỉ muốn tốt cho Trầm Nhan. Anh không muốn cô hao tâm tổn sức nhiều như vậy, lòng anh rất sót đấy!
Trầm Nhan lắc đầu phủi nhận lời nói từ anh:
“Em đã đỡ hơn nhiều rồi, anh không phải lo đâu.”
“Lo sao không? Em mà có chuyện gì, anh không biết phải nói sao với mẹ nuôi nữa ấy chứ. Mẹ nuôi đã giao em lại cho anh, bằng mọi giá anh sẽ bảo vệ em.”
Phải! Bà ấy đã trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, bà đã dặn dò sau này anh và Trầm Nhan sẽ là người một nhà, anh phải đối xử tốt với cô về mọi mặt. Nhưng dù bà không nhắc, anh vẫn chấp nhận đối tốt với cô cả đời này cũng được! Vì anh yêu thương cô rất nhiều.
Trầm Nhan nhìn rõ được qua đôi mắt đượm buồn của Lý Quân, có vẻ như cô đã chạm đến nỗi đau không thể xoá nhoà của hai người vào mười năm trước, nỗi đau mất mẹ nuôi và nhiều người đã sinh sống cùng họ trong một nơi được gọi là Mái ấm rồi. Trầm Nhan bắt đầu lảng tránh sang chuyện vui khác, cố ý bắt chuyện qua khóm hoa anh vừa đặt trên bàn:
“Ơ kìa, anh mua hoa tặng em sao? Trông xinh quá!”
Trầm Nhan chỉ muốn làm anh nở nụ cười tươi,
anh luôn cười với cô mà nhỉ?
Lý Quân bật cười, anh vươn tay xoa đầu Trầm Nhan.
“Đồ ngốc. Anh không buồn đâu mà.”
Trầm Nhan luôn như vậy. Luôn là một cô gái vô tư vô lo, luôn nghĩ cho người khác.
Giá mà cuộc sống suôn sẻ thì cuộc đời Trầm Nhan sẽ khác, sẽ không mắc phải buồn đau nữa. Nếu như trái tim của Trầm Nhan khoẻ mạnh, có lẽ cô bây giờ đang tung tăng vui đùa trong cuộc sống vui nhộn này rồi.
Vấn đề chỉ là thời gian tìm kiếm thôi. Anh đã chạy hỏi khắp nơi, cố gắng tìm kiếm nhưng mà không có. Phải biết Trầm Nhan là không những là cô gái rất đặc biệt, còn là hiếm gặp nữa.
Trầm Nhan đã mắc bệnh tim bẩm sinh, lại có nhóm máu hiếm gặp nên không thể tùy ý cấy ghép tim vào cô được. Cơ thể rất có thể sẽ sản sinh ra kháng nguyên chống lại trái tim mới, hệ lụy về sau cũng không phải là nhỏ.
Lý Quân đã từng dùng máu của cô hòa lẫn cùng với các nhóm máu khác để tìm ra điểm tương đồng, nhưng kết quả lại chỉ bằng không. Nó đã phản ứng dương tính, không thể hòa lẫn vào nhau được.
Chính vì nguyên do đó là suốt bảy năm trời vẫn không có nổi một người thích hợp với Trầm Nhan. Không phải không ai hiến, mà là không thể cấy ghép.
Đó chính là vấn đề khiến anh nan giải mãi không thể đưa ra phương án tốt nhất được. Nghĩ đến thời gian, Lý Quân siết chặt hai trong trong túi áo blouse.
Trầm Nhan là thanh mai trúc mã của anh từ lúc còn nhỏ. Ba mẹ cô mất sớm nên đã trở thành mồ côi, được mẹ nuôi nhận nuôi và sinh sống dưới Mái ấm cùng anh và các anh em khác.
Tuy gọi anh một tiếng anh trai, nhưng Lý Quân chưa bao giờ xem cô là em gái của mình cả. Anh sớm đã xem cô như cô gái của riêng mình, việc trở thành một bác sĩ có tiếng ở bệnh viện này đều là nhờ vào Trầm Nhan. Cô chính là động lực để anh cố gắng mọi thứ, và bằng mọi cách anh sẽ chữa khỏi bệnh tim cho cô, để cô sống một cuộc đời bình dị trong thế giới này.
Anh muốn đem những ngày tháng trước kia của cô bỏ lại phía sau, anh muốn đưa cô đi khắp nơi trên thành phố này, từng ngóc ngách ngõ hẻm cô sẽ bước qua, chứ không phải khung cảnh một màu trắng đen chỉ có thể nhìn bao quát qua một ô cửa sổ như hiện tại.
Mọi thứ Lý Quân làm đều là vì Trầm Nhan. Vì cô gái anh yêu...
Reng... reng... reng...
Từng hồi chuông điện thoại vang vọng lên đánh thức đi suy tư của Lý Quân. Anh vội dời tay khỏi đầu cô, đứng thẳng người dậy bước đi vài bước rời khỏi chỗ ngồi ban đầu, rồi lấy điện thoại từ túi quần mình xem người gọi đến.
Hai mày anh hơi nhíu lại, vẻ mặt rất khó hiểu nhìn tên được xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Là bác sĩ Mục! Chẳng phải là đến giờ ăn trưa rồi sao? Mới có mười một giờ, vẫn còn hai tiếng rưỡi nữa mới đến giờ làm việc cơ mà.
Nhưng đó chỉ là thắc mắc từ Lý Quân, anh quay sang cô, chỉ chỉ về điện thoại xem như là bản thân muốn nghe điện thoại riêng. Trầm Nhan cũng hiểu cho tính chất công việc của anh nên gật gật, mong muốn anh nhanh nghe điện thoại mà đừng để ý đến mình.
Updated 104 Episodes
Comments
Thuy Lieu Doan
có tình
2022-06-29
1
Ngoc Nguyen
.......
2022-02-10
1
Helenna ʕ•ﻌ•ʔ
ụ kết he ko, ko he ko dám xem, tại tui ko hợp se cho lắm
2021-11-26
1