Chương 2: Cái tên rất đẹp...

Tử Yên đang không biết phải phản ứng ra sao, lại nghe anh nói:

"Em đói chưa? Đi ăn thôi. Còn có, chuyện chân của tôi...tuyệt đối giữ bí mật."

"Ừ"

Tử Yên khẽ mỉm cười, một nụ cười chứa đựng một nỗi buồn không thể tả. Lý Dương Nam khẽ nhíu mày, cảm giác không hài lòng nụ cười này của cô, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Anh lặng lẽ ngồi lên xe lăn, tiến tới gần cạnh Tử Yên nắm lấy tay cô. Tử Yên hiểu được ý đồ của anh, biết điều liền thuận theo.

Xe lăn đã lăn bánh một đoạn, nhưng Tử Yên vẫn đứng im lại chỗ. Cô khẽ xiết lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng nói:

"Cả về thân phận của tôi, cũng giữ im lặng nhé. Coi tôi là Huỳnh Hách Liên đi"

"Được"

Lý Dương Nam đưa cô ra ngoài, vừa ra khỏi cửa phòng đã nghe thấy giọng nói thánh thót của một nam nhân phát ra từ phía cửa chính:

"Lý Dương Nam à, tôi tới để chăm sóc cậu đâyyy"

Một anh chàng cao ráo từ ngoài tiến vào, nhìn thấy Lý Dương Nam liền chạy ào tới. Cậu ta ngồi xổm xuống trước mặt anh, nháy mắt nở một nụ cười đểu cáng:

"Nhớ anh không em?"

"Hả?"

Tử Yên phản xạ có điều kiện mà mở miệng, nghe kiểu xưng hô này liền không rõ là anh ta đang nói với ai. Mắt cũng không nhìn thấy gì nên đành thuận miệng đáp theo. Lý Dương Nam nhếch nhẹ khoé môi, ánh mắt lộ rõ vẻ cười đối với sự ngây ngô của cô gái. Nam nhân kia nghe Tử Yên đáp lời mới chịu để ý tới sự hiện diện của cô nàng, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.

"Cô đây là...?"

"Huỳnh Hách Liên"

Không đợi Tử Yên trả lời, Lý Dương Nam đã vội lên tiếng đáp thay. Cô không có ý phủ nhận, mà cũng gật nhẹ đầu hưởng ứng. Dù Tử Yên hiểu được rằng tại sao anh lại nói thế, nhưng bản thân lại không tránh khỏi sự bứt rứt trong lòng.

"Huỳnh Hách Liên là ai ta? Bạn mới của cậu sao?"

"Con gái của Huỳnh Quý Dao"

"Âu mai gót? Thật sự là cô ấy sao? Đẹp thật đấy, nhưng mà..." Cậu ta ngập ngừng không biết nói sao, đứng thẳng dậy nghiêng người quan sát khuôn mặt Tử Yên, đưa tay quơ quơ trước mắt cô rồi thản nhiên hỏi thẳng: "Sao cô chỉ nhìn một chỗ thôi vậy? Tôi ở đây cơ mà?"

"Quyền Thiên! Im lặng!"

Giọng nói đanh thép của Lý Dương Nam vang lên, do quá đột ngột mà khiến cho cả Quyền Thiên và Tử Yên đồng thời cùng một lúc giật bắn mình. Cậu chớp chớp mắt nhìn Lý Dương Nam, tay còn đang ôm ngực thở gấp:

"Cậu đây là muốn hù chết người ta hay sao?"

Tử Yên khẽ bụp miệng bật cười, dù cho trong lòng đang cảm thấy rất tủi thân. Cô hiểu ý của anh ấy, cô hiểu ý của Quyền Thiên.

Ngồi ở bàn ăn, Tử Yên một mực lặng thinh không lên tiếng. Trong lòng cô nổi lên biết bao những khúc mắc cùng với những câu hỏi chưa có câu trả lời. Nhớ lại phản ứng của anh khi thấy cô, trong lòng lại càng thêm khó hiểu. Lý Dương Nam vậy mà lại có thể bình tĩnh như vậy, trong khi anh ta đã biết được rằng cô không phải là Huỳnh Hách Liên - vị hôn thê thực thụ của thiếu gia chủ nhà Lý Dương? Rốt cuộc là vì lí do gì mà anh ta lại có thể nhẹ nhàng như thế? Sẽ không phải là tức giận quát tháo lên sao?

"Huỳnh Hách Liên?" Quyền Thiên thấy Tử Yên cứ thất thần ngồi im không nhúc nhích bèn nhẹ giọng gọi nhỏ, sau vài phút vẫn không thấy Tử Yên trả lời, liền hắng giọng gọi thêm lần nữa: "Huỳnh Hách Liên!"

"Hả? Sao?"

"Cô làm gì mà thất thần vậy, ăn đi chứ?"

Lý Dương Nam liếc mắt nhìn cậu, tỏ ra vẻ không còn gì để nói. Anh không thèm để ý Quyền Thiên thêm một giây phút nào, nhổm dậy gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô. Cậu khi thấy hành động này của anh, mới gãi đầu cười trừ một cái. Hihi, người ta hơi thiếu tinh tế một chút thôi mà...

Bữa ăn trôi qua trong im lặng, Tử Yên sau khi ăn xong liền có người đưa cô về phòng của Lý Dương Nam. Còn anh vẫn ngồi ở đấy, nói rằng muốn cùng với Quyền Thiên bàn chút chuyện. Tử Yên cũng không dám hỏi gì thêm, chỉ biết thuận theo lời anh nói.

Khi chỉ còn lại hai người, Quyền Thiên mới bộc lộ sự phản đối rõ rệt của bản thân:

"Tiểu Nam, cậu thật sự muốn cưới cô ấy sao? Cô ấy không thể nhìn thấy!"

"Còn tôi thì không thể đi lại"

"Nhưng mà..."

Lý Dương Nam khẽ lắc đầu, ý rằng cậu đừng nói thêm gì nữa.

Đằng sau cánh cửa bên kia, Tử Yên một thân ngồi ôm gối dưới nền nhà, úp mặt sâu xuống, lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại.

Tại sao lại muốn giữ cô lại? Tại sao vẫn một mực muốn cưới cô? Anh ta đâu có bị tàn, cũng có bị phế đâu? Vậy thì là vì lí do gì? Là vì đêm hôm đó sao? Anh ta là đang muốn chịu trách nhiệm hay sao? Ha...

Thật lâu sau đó vẫn không thấy Lý Dương Nam quay trở lại, trong lòng Tử Yên lại là một mớ hỗn độn. Anh ấy... Là không muốn nhìn thấy cô chăng? Dòng suy nghĩ vừa chạy ngang qua, giọng nói của Lý Dương Nam liền cất lên:

"Em nghỉ ngơi đi, ngồi ngây ra đấy làm gì?"

"À..."

Tử Yên không kịp phản ứng, hướng về phía anh mà "A" lên một tiếng. Lý Dương Nam sau khi đã đóng kín cửa phòng, mới an tâm đứng dậy đi về phía cô ngồi xuống bên cạnh.

"Nằm xuống, ngủ đi"

"Không muốn ngủ"

"Vậy muốn làm gì?"

Khoé môi như có gì đó lướt nhẹ qua khiến cho Tử Yên bất giác rùng mình, ngay sau đó liền bị áp sát. Cánh môi bị gặm nhấm đến tê dại, Tử Yên từ đầu tới cuối đều ngồi im bất động. Cảm giác này... Lại một lần nữa lấn áp khiến cho cô ngàn vạn lần đều không thể phản kháng.

"Tại sao?"

Giọng nói ngọt ngào pha thêm phần khản đặc cất lên, Lý Dương Nam không hiểu ý của câu hỏi này. Tại sao? Tại sao cái gì cơ?

"Tại sao lại giữ tôi lại? Tôi không phải là Huỳnh Hách Liên"

"..."

Lý Dương Nam không trả lời, trầm lặng nhìn cô. Cô ấy hỏi vậy là có ý gì? Tử Yên cô đây là đang... Không muốn ở lại sao?

"Em bị ép gả sao?"

Câu hỏi ngược lại này làm cho Tử Yên có đôi phần gượng gạo, cô gật đầu thay cho câu trả lời, thành công khiến cho Lý Dương Nam nảy lên một sự tức tối khó tả. Sau một hồi vẫn không thấy anh lên tiếng, Tử Yên giương tay quơ lên phía trước, nhằm muốn kiểm tra xem anh có còn đang ở đó hay không. Bàn tay vừa đưa lên đã bị anh nắm chặt lấy, xiết mạnh tới mức Tử Yên có thể cảm nhận được có chút đớn đau. Thấy cô nhăn mặt không mấy dễ chịu, Lý Dương Nam liền biết điều mà lới lỏng lực đạo.

"Nghỉ ngơi đi"

Chiếc giường rung chuyển mạnh, Tử Yên biết ngay được rằng anh đã nằm xuống bên cạnh. Tiếng vỗ vỗ lên mặt nệm cũng giúp cô hiểu rằng anh đang muốn kêu cô nằm xuống. Tử Yên khẽ mím môi, khựng lại chừng hai giây, lấy hết can đảm để ngả lưng xuống. Đã cố gắng nhất có thể để nằm xa anh một khoảng cách nhất định, nhưng khi nằm xuống đầu vẫn gối trúng lên cánh tay của Lý Dương Nam. Giây sau liền bị anh ôm chặt lấy, toàn thân cô bỗng cứng lại, hồi hộp đến từng nhịp thở. Cô nằm im không dám nhúc nhích, cảm nhận một luồng hơi thở ấm áp phả trên đỉnh đầu:

"Tên thật của em là gì?"

Tiếng đập mạnh mẽ phát ra từ nồng ngực của Lý Dương Nam giúp cho tinh thần cô được trấn tĩnh, phút chốc đã ổn định được con tim đang muốn nhảy lộn kia, nhẹ nhàng đáp:

"Tử Yên"

"Cái tên rất đẹp"

Ừ, tên rất đẹp... Nhưng cuộc sống của cô... Lại không được đẹp như thế.

Hot

Comments

Nguyễn Thảo

Nguyễn Thảo

tiếp tác giả ơi

2021-10-18

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play