Chương 3: Sẽ không có lễ cưới.

Cho tới tối, cả gia đình của Huỳnh gia đều được mời tới Lý Dương cung để dùng bữa. Vì hiện tại Tử Yên đang ở trong thân phận của Huỳnh Hách Liên, vậy nên dĩ nhiên Huỳnh Hách Liên sẽ mang cho mình cái tên Tử Yên kia, một cái tên mà mỗi khi gợi nhắc đến đều khiến cho cô ta cảm thấy bực bội.

Một bàn ăn trải đầy những món ngon, có những món mà Huỳnh gia thậm chí còn chưa từng được biết tới, có lẽ là do đầu bếp riêng tự ý sáng tạo. Nhưng nhìn qua cũng đủ biết là đầu bếp này có tiếng thế nào và càng thấy được sự hùng mạnh của Lý Dương ra sao. Lý Dương Nam ngồi ở vị trí của ba anh - nơi giành cho gia chủ. Ba mẹ anh hiện tại không ở trong nước, nên chiếc ghế này hoàn toàn là do anh đảm nhiệm.

Huỳnh Hách Liên nhìn chàng trai đang toát ra đầy vẻ quyền uy kia, trong lòng có đôi phần tiếc nuối. Anh ta thật đẹp, một vẻ đẹp đầy cao quý. Một gương mặt góc cạnh cùng với một sống mũi cao, đôi mắt nghiêng về màu nâu trông thật sắc bén. Đẹp như vậy, gia thế cùng với khí thế còn cao ngất ngưởng như thế. Chỉ tiếc rằng anh ta là một tên tàn phế, nếu không thì làm gì tới lượt con tiểu nhân Tử Yên kia?

"Có lẽ hai vị ở đây cũng biết lý do tại sao tôi mời mọi người đến đây rồi đúng không?"

Câu hỏi này khiến cho ba cái đầu kia thoáng cảm thấy chột dạ, mặc dù biết rằng ý của anh ta không phải như họ đang nghĩ. Huỳnh Quý Dao ho khan hai tiếng, hắng giọng trả lời:

"Làm sao chúng tôi có thể không biết được..."

Ông ta mỉm cười đầy khách khí, nhưng cũng tỏ ra vài phần hống hách. Dù sao thì bản thân cũng mang danh nghĩa là ba vợ tương lai, Lý Dương Nam cậu ta làm sao có thể không nhượng bộ vài phần?

"Phải, là về chuyện hôn nhân"

Im lặng chừng vài giây, anh liền tiếp tục:

"Hai vị cũng thấy rồi, tôi không thể đi lại"

Nghe anh nói vậy ai nấy đều không biết phản ứng ra sao, chỉ có thể cười trừ một cái. Hách Liên Dung không nhịn được, ngay lập tức cất giọng bắt đầu sự nghiệp nịnh hót của bản thân:

"Mặc dù Lý thiếu đây không thể đi lại, nhưng con người cậu ưu tú như thế, Hách Liên nhà tôi quả là có phước"

Lý Dương Nam khẽ nhếch môi, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt hờ hững liếc qua gương mặt của bà ta:

"Vậy sao?"

Hách Liên Dung ngay khi bắt gặp ánh mắt ấy, bỗng rùng mình mà không rõ lí do. Huỳnh Hách Liên ngồi bên cạnh lắng nghe, cứ mỗi câu nói mà anh cất lên đều khiến cho cô ta phải nhíu mày chặt hơn một chút. Dường như cảm thấy rằng đã nghe qua giọng nói này ở đâu rồi?

"Cô ta là ai?"

Ánh mắt của Lý Dương Nam di chuyển lên Huỳnh Hách Liên, đột ngột như vậy khiến cho cô ta trở nên lúng túng, xém chút đã lộ ra sơ hở:

"Tôi...tôi..."

"Con bé tên Tử Yên, con gái nuôi của nhà chúng tôi, cậu đừng để ý"

Lý Dương Nam nhướng cao chân mày, bĩu môi gật đầu một cái. Mắt anh vô tình lướt qua phía của Tử Yên, thấy cô yên lặng cúi gằm mặt xuống trong đầu liền nảy lên ý định muốn ôm chầm lấy cô. Anh khẽ thở hắt ra, mắt vẫn không rời khỏi Tử Yên:

"Cô ấy không thể nhìn thấy, có lẽ sẽ không có lễ cưới"

Câu nói vừa dứt, trong lòng Tử Yên liền theo đó nhói lên từng đợt. Cô không ngẩng đầu, quả thực không dám ngẩng đầu lên. Sống mũi cay cay, dường như sắp không còn kiềm chế được sự ướt át nơi khoé mắt.

Huỳnh Quý Dao cùng với Hách Liên Dung đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cậu ta đang chê bai Tử Yên sao? Là không muốn cưới nữa sao? Thay đổi ý định rồi? Nhưng mà... Điều này ảnh hưởng rất lớn tới công việc của Huỳnh Quý Dao, làm sao ông ta có thể để yên như thế..

"Lý thiếu, con bé mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng mọi đường đi lối về đều có thể thuộc được rất nhanh, cậu..."

"Ồ, chắc có gì đó hiểu lầm rồi. Ý tôi là... Chúng tôi sẽ đăng ký kết hôn, mà không có lễ cưới"

Lý Dương Nam dù cho đã thấy được khoé mắt ươn ướt của Tử Yên, vậy mà lại có thể nhếch môi cười thầm. Biết là cô có lẽ đang đau lòng vì câu nói vừa rồi, nhưng ngược lại anh cảm thấy khá hài lòng với biểu hiện này của cô gái ấy. Tâm trạng khá hơn được một chút, ánh mắt cũng đã đỡ u ám hơn:

"Hai người thấy thế nào?"

"Được, không thành vấn đề"

Huỳnh Quý Dao cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vậy là mọi chuyện đã ổn thoả rồi. Mọi thứ đều đi theo đúng hướng, đúng với kế hoạch của ông ta.

Tử Yên ngược lại cảm thấy... Anh đang lo sợ rằng cô sẽ khiến anh phải mất mặt sao? Không muốn chấp nhận, tại sao vẫn cứ cố chấp?

Anh có thể từ hôn, anh có thể trả cô lại. Cô không cần, không cần tới sự thương hại của anh.

Sau khi dùng bữa, đôi bên đều không muốn lán lại quá lâu, ngay sau đó liền trở về. Để ý thấy rằng từ đầu tới cuối Tử Yên đều chưa ăn được nhiều, Lý Dương Nam liền không an tâm mà gọi người làm riêng cho cô một phần ăn khác. Anh cùng cô trở về phòng, sau khi canh cho Tử Yên ăn sạch suất ăn mới chịu đồng ý buông tha.

"Quần áo đã chuẩn bị rồi, em có thể đi tắm"

Tử Yên nghe anh nói vậy thì khẽ gật đầu, nhận lấy đồ từ tay anh rồi lặng lẽ bước vào phòng tắm. Lý Dương Nam quan sát từng bước chân của cô, cho tới khi cánh cửa phòng tắm đóng lại. Và rồi *cạch* một cái, cửa đã bị chốt chặt không một chút chần chừ.

"..."

Lý Dương Nam nhìn mà khoé môi giật giật, mí mắt cũng nháy theo. Sợ tôi tới vậy sao? Dè chừng tôi tới vậy hay sao? Tôi đây giống cầm thú lắm sao?

Được rồi, anh không thể làm gì, chỉ có thể ngồi yên.

Đã qua ba mươi phút vẫn không thấy có động tĩnh gì, Lý Dương Nam bắt đầu đứng ngồi không yên. Anh do dự đưa tay gõ cửa, nhẹ giọng nói vọng vào trong:

"Em xong chưa? Sao vậy, có mặc được quần áo không?"

"..." Tử Yên ở bên trong nghe xong mà muốn độn thổ tại chỗ, rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Tôi bị mù, chứ không bị cụt tay.

*Cạch*

Vì cả thân người đều đặt toàn bộ trọng lực vào phía cánh cửa, nên ngay khi cánh cửa vừa được mở ra, Lý Dương Nam liền theo đà mà ngã nhào về phía Tử Yên. Bản thân cô lại không thể nhìn thấy, nên không hề phản ứng được sự việc đang xảy ra.

"Á"

Cả hai thân hình đều đổ rạp về phía trước, Lý Dương Nam phản xạ nhanh chóng ôm chặt lấy cô và xoay cô về phía ngược lại, để khi chạm đất Tử Yên sẽ nằm trong lòng anh chứ không phải là cái nền nhà bóng loáng kia.

"Ưm"

Tử Yên nhắm tịt mắt, trong hồi lâu vẫn không hề có cảm giác đau đớn. Cô sờ sờ tấm ngực anh, nơi mà cô đang nằm đè lên kia. Cùng với tiếng kêu rên lọt vào tai khiến cho cô cảm thấy một chút hốt hoảng, liền nhanh chóng rời khỏi người anh.

"Anh có sao không? Bị thương sao?"

"Không.. Không sao.."

Lý Dương Nam cũng chống tay ngồi dậy, ngó nghiêng nhìn Tử Yên xem cô có bị làm sao không. Cổ áo quá rộng thành công giúp cho Lý Dương Nam có thể nhìn sâu vào trong hơn nữa, vốn cảm thấy có phần ngượng nghịu, nhưng ngay lúc này đập vào mắt anh lại là vết thương bầm tím đến xót xa nơi bả vai cô.

Trong khi Tử Yên vẫn còn đang loay hoay, anh đưa tay giữ chặt lấy cô, ép cô phải ngồi yên, còn bản thân lại lặng lẽ nhìn lâu hơn một chút. Vết thương này... là từ đâu ra?

"Em... Có sao không?"

"Sao?" Tử Yên không kịp phản ứng với câu hỏi này, phải mất ba giây mới chậm chạp đáp: "Tôi không sao, chẳng phải anh đỡ cho tôi à?"

Nếu cô nói như thế, vậy thì vết thương này là ở đâu ra?

"Ai đánh em?"

"Hửm? Anh nói gì thế?"

Thấy Tử Yên vẫn chưa nhận ra được ý tứ của mình, Lý Dương Nam không kiềm chế được xúc động, đưa tay miết lấy vết bầm kia khiến cho cô khẽ rên lên một tiếng. Tử Yên đưa tay ôm lấy vai, biểu cảm lộ rõ vẻ né tránh. Cô vội vàng đứng dậy, không nói không rằng liền mò mẫm trở lại gian phòng ngủ. Lý Dương Nam nhìn theo bóng lưng cô, hàm răng ngày một nghiến chặt. Tại sao? Tại sao lại né tránh anh?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play