Chương 2

          18 năm trước….

          “Hạn ca, hồi nãy em vừa thấy ba anh đã một người phụ nữ và một bé gái vào nhà của anh đấy.” Tư Hiên ngồi xuống cạnh Thường Hạn, ngón tay vân vê mấy viên bi tròn xanh xanh đỏ đỏ.

          “Anh biết rồi.” Thường Hạn tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

          “Hạn ca, em hay xem phim với mẹ, thấy người đàn ông có vợ rồi mà dẫn người phụ nữ khác về nhà thì gọi là gì nhỉ…” Tư Hiên gãi gãi đầu. “A, gọi là tiểu tam, hồ li tinh đó.”

          “A Hiên! Đừng nói lung tung.” Thương Hnạ cau mày.

          “Em có nói gì sai đâu, nếu có tiểu tam đó và con gái của mụ ta thì ba anh sẽ không thương anh nữa đâu.” Tư Hiên bĩu môi cảnh cáo.

          Thường Hạn hơi ngẩn người, mẹ anh qua đời vẫn chưa được 2 năm mà ba anh đã dẫn người phụ nữ kia về nhà, nếu không giống như lời Tư Hiên nói bà ấy là một tiểu tam thì rốt cuộc là cái gì. Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của anh, anh không thể tùy tiện nói ra ngoài. Nhất là với cái tên Tư Hiên chuyên đi mách lẻo này, tuyệt đối không thể nói ra được.

          “A Hiên, em không nói người ta như vậy là không tốt đâu.” Điều chỉnh lại trạng thái của mình, Thường Hạn nhắc nhở.

          “Em chính là cảm thấy bất mãn thay anh. Vì vậy, anh tuyệt đối không được để cho tiểu tam đó cùng con gái mụ ta lộng hành, nếu không thì ba anh sẽ không thương anh đâu.” Tư Hiên bày ra bộ mặt thuyết giảng đạo lí.

          Nhưng hai cậu bé cũng chẳng ngờ rằng có một cô bé đang ngồi ngay sau hai cậu, và lắng nghe câu chuyện của hai người một cách rất chăm chú. Đôi tai của cô bé cứ dểnh dểnh lên chờ nghe tiếp chuyện của hai người. Nhưng thật tiếc là hai cậu bé đã im lặng, vậy nên cô bé đành mở miệng gợi chủ đề:

          “Rồi vậy thì làm sao để cho tiểu tam đó và con gái mụ ta không lộng hành?”

          Hai cậu bé ngạc nhiên quay đầu lại thấy cô bé kia đang núp sau tán cây, riêng cậu bé Tư Hiên kia thì sửng sốt tới mức bật dậy:

          “Cậu… Cậu là con của tiểu tam trong truyền thuyết đó sao?”

          Tư Hiên ra vẻ sợ hãi, lúng túng giống như bị ai đó nắm thóp, còn Thường Hạn lại liếc nhìn Tư Hiên rồi trưng ra cái bộ mặt “chú né qua một bên cho anh giải quyết” rồi quay qua phía cô bé.

          “Cô bé, em tên gì?” Thường Hạn khẽ xoa đầu cô.

          “Em tên là Doãn Điềm.” Cô bé trả lời.

          “Vậy được, Điềm Điềm, sao em lại có mặt ở đây?” Thường Hạn tiếp tục hỏi.

          “Hồi nãy em lẻn ra khỏi nhà chơi nhưng không may bị lạc, không biết đi đâu nên ngồi tạm ở đây một chút, rồi tự nhiên hai người đến thế nên em liền ra sau bụi cây ngồi.” Doãn Điềm kể lể.

          Thường Hạn liếc nhìn Tư Hiên có ý bảo cậu về nhà trước đi rồi quay ra kéo tay Doãn Điềm nói:

          “Đi thôi, chúng ta mau về nhà.”

...

          Thường Hạn mở cửa rồi kéo tay Doãn điềm vào nhà, vừa đi vào tới phòng khách thì bắt gặp loạt ánh mắt dò xét của ba mình và người phụ nữ kia. Anh buông tay Doãn Điềm ra.

          “Con …”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play