Là Em Gái Của Anh Thì Sao?

Là Em Gái Của Anh Thì Sao?

Chương 1

*Bốp*

Thường Hạn lãnh trọn cái tát của Thường Chung Uất, gò má anh đỏ ửng. Chưa hết tức giận, Thường Chung Uất gằn giọng:

“Tại sao mày lại có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Tại sao mày có thể làm chuyện đó với em gái mày?”

Thường Hạn đưa tay xoa xoa gò má đỏ ửng, đổi mắt giận dữ ngước lên nhìn Thương Chung Uất. Ngay lúc này đây anh thật mất bình tĩnh không kém, sao anh có thể giương mắt nhìn  người con gái anh yêu bị gả đi được. Huống hồ cô đang magn trong mình giọt máu của anh, anh thật không dám nghĩ nếu như anh trở về muộn vài ngày thì cô sẽ bị gả đến nơi quái quỷ nào.

“A Hạn… Anh làm sao vậy?”

Một giọng nói yếu ớt từ phía chân cầu thang vang lại. Cô ấy sao lại ở đây rồi? Chẳng phải lúc nãy đã ngủ sao? Thường Hạn xoay người lại, nhìn cô một lượt từ trên xuống.

“Sao em không mang dép?”

Doãn Điềm ngớ người nhìn xuống chân rồi ngẩng đầu lên nhìn anh cười trừ, ánh mắt tỏ vẻ vô tội:

“Em quên mất.”

Lúc này, giọng nói nghiêm nghị của Thường Chung Uất vang lên:

“Doãn Diệu, bà lấy gia pháp ra đây cho tôi.”

“Ông à…”. Doãn Diệu tỏ ý do dự.

“Lấy ra đây!!!” Thường Chung Uất quát lớn, Doãn Diệu chỉ biết e sợ làm theo.

Thường Hạn lấy đôi dép trong kệ xỏ vào chân cho Doãn Điềm rồi cười ôn hòa với cô, nhưng ngược lại trong lòng Doãn Điềm lại dấy lên cảm giác lo sợ. Khi nãy vì tiếng cãi nhau khá lớn nên cô mới tỉnh giấc chạy xuống dưới này, nhưng khi xuống đến nơi lại chỉ có một khoảng tĩnh lặng. Cô thực lo sợ rằng phải chăng ba mẹ đã biết cha của đưa bé trong bụng cô là anh trai, nếu như vậy cô không biết hậu quả sẽ ra sao nữa.

“Ba mẹ biết rồi sao?” Cô xoa xoa gò má ửng đỏ của anh, ánh mắt lộ ra tia lo lắng.

“Ừ”. Anh thản nhiên đáp rồi ôm lấy cô xoay người lại.

*Vút*

Tiếng roi tiếp xúc vào da thịt nghe đến rợn người, Doãn Điềm chỉ kịp thản thốt rồi bị anh dùng tay che mắt lại, anh nín nhịn cơn đau đớn truyền tới từ sống lưng.

“Đừng có nhìn.” Thường Hạn áp sát tai cô nói.

Doãn Điềm không nhìn thấy gì, chỉ cảm được hơi thở của anh rất dồn dập và những tiếng roi vun vút cứ liên tục đánh vào lưng anh.

“Ba!!! Đừng đánh nữa!!!” Doãn Điềm thút thít nói.

Tiếng roi vun vút vẫn liên tục vang lên bỏ mặc tiếng những tiếng kêu gào thảm thiết của của Doãn Điềm, cho đến khi tiếng kêu gào ấy đột nhiên ngưng lại.

*Vút*

“Điềm Điềm!!! Điềm Điềm!!! Em làm sao vậy? Điềm Điềm!!!” Thường Hạn thản thốt quên cả đau nhìn cơ thể nhỏ đang gục trong lòng mình.

Tiếng roi cùng dừng lại hẳn. Không khí im lặng như tờ. Thường Chung Hạn cũng sững người, ngay phía sau đó là Doãn Diệu liền chạy tới lay Doãn Điềm dậy nhưng đi được vài bước thì bị ánh mắt sắc lạnh của Thường Hạn làm cho giật mình.

“Ba thừa biết cô ấy chỉ là con riêng của dì, không có quan hệ huyết thống với chúng ta nhưng tại sao ba còn cấm cản tụi con bên nhau?”

                Thường Hạn bế xốc Doãn Điềm lên và rời khỏi nhà.

18 năm trước…

Hot

Comments

Lantana Isd

Lantana Isd

.

2022-08-19

1

Tịnh Kiều Thiên

Tịnh Kiều Thiên

:(( thu âm truyện cho bn tui liếu lưỡi luôn, có gì sai sót bn thông cảm nhé,

2022-05-23

1

Thanh Pham

Thanh Pham

hay quá

2021-08-07

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play