“Con tại sao lại đi đâu mất vậy? Con có biết là làm cho mẹ lo lắng lắm không?” Doãn Diệu kéo tay Doãn Điềm lại, dùng tay phết vào mông cô bé mấy cái.
“Huhu, con nghĩ chỉ đi chơi chút thôi nhưng lại bị đi lạc mất, may mà có anh trai này đưa con về.” Doãn Điềm nức nở.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều hướng về chỗ của Thường Hạn. Không khí lặng đi một hồi, Thường Chng Uất hắng giọng giới thiệu:
“E hèm… Quên không giới thiệu với em, Doãn Diệu. Đây là con trai của anh, Thường Hạn.”
Doãn Diệu có phần lúng túng, tuy đây là chuyện sớm muộn cũng phải gặp nhưng bản thân cô cũng không ngờ rằng sẽ gặp trong hoàn cảnh như vậy. Doãn Diệu thật không biết cư xử sao cho hợp lí. Trước khi đến đây, đã không quá mười lần cô nghĩ về hoàn cảnh gặp mặt giữ cô và con của chồng chỉ là nó không phải kịch bản như cô mong muốn. Doãn Diệu đã hơi ngây người cho đến khi Thường Hạn kéo lấy ống tay áo của cô:
“Chào dì, con là Thường Hạn. Con năm nay 8 tuổi. Dì có thể gọi con là A Hạn.”
Doãn Diệu có phần hơi ngạc nhiên về cậu nhóc này, hành động của cậu nhóc không hề giống như cô đã tưởng tượng. Cô cúi xuống, khẽ xoa đầu cậu:
“Chào con, dì tên là Doãn Diệu, từ nay dì sẽ tới đây chăm sóc con. Còn đây là Doãn Điềm.” Doãn Diệu kéo tay Doãn Điềm đang mếu máo lại. “Từ giờ nó sẽ là em gái của con.”
Doãn Diệu quay sang nhìn Doãn Điềm đang mếu máo rồi thở dài. “Con còn không mau chào anh trai?”
Doãn Điềm ngưng khóc hẳn, hướng đôi mắt tò mò về phía Thường Hạn. Anh trai ư? Anh trai như vậy quả thực quá tuấn tú rồi. Hồi nãy anh còn đối xử rất dịu dàng với cô bé nữa, nếu như có một người anh trai như vậy thì thật sự quá tốt.
“Anh…”
“Điềm Điềm.” Thường Hạn kéo tay Doãn Điềm lại. “Để anh dẫn em đi tham quan nhà mới nhé.”
…
Đã qua 5 năm kể từ khi mẹ con nhà họ Doãn dọn tới sống ở Thường gia. Sự thật chứng minh cho Thường Hạn thấy, Doãn Diệu không phải tiểu tam như cậu nhóc Tư Hiên nhà hàng xóm nói, cũng không khiến cho ba cậu không quan tâm cậu, ngược lại đối xử với cậu rất tốt. Hiện tại Thường Hạn đã 13 tuổi, Doãn Điềm 11 tuổi. Thời gian 5 năm qua không quá ngắn cũng không quá dài, nhưng vừa đủ để tạo lập một mối quan hệ mới. Doãn Điềm đã trở nên rất thân thiết với Thường Hạn và Tư Hiên, cô như một bông hoa nhỏ được hai chàng trai bao bọc bảo vệ từng chút một.
“Dám dật tóc Tiểu Điềm, gan mày đúng là to bằng trời mà!” Tư Hiên trừng mắt nhìn bạn nam đang kéo tóc Doãn Điềm, một tay kéo cổ áo bạn nam kia về phía sau, tiện tay liền nện cho cậu ta vài đòn.
Doãn Điềm nhìn vậy hơi hoảng hốt liền dùng tay kéo áo Tư Hiên lôi về phía sau:
“A Hiên, như vậy không được đâu, cô giáo sẽ phạt cậu đấy.”
Tư Hiên bĩu môi nhìn bộ dạng nhút nhát của Doãn Điềm rồi đẩy cô về phía sau đáp:
“Sợ gì chứ, là cậu ta bắt nạt cậu mà, mình chỉ đang xả giận thay cậu thôi. Chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu cũng sẽ không bị phạt đâu, không cần lo cho mình.”
“Nhưng mà …”
Kết quả là hôm đó Tư Hiên được mời vào phòng hiệu trưởng uống trà và sau hôm đó Tư Hiên bị đình chỉ học 3 ngày can tội đánh bạn học. Còn Doãn Điềm thì vẫn bị dật tóc.
Lại một câu chuyện khác …
Updated 41 Episodes
Comments