Ra khỏi phòng tắm vẫn thấy Trình Nguyệt Anh nằm yên ở đấy, anh không chịu nổi mà tiến tới ngồi xuống bên cạnh cô. Mái tóc xuề xoà che đi đôi mắt, Lưu Châu Thiên khẽ nhíu mày, đưa tay vén tóc cô qua tai.
"Giận dai thế?"
"Chị ấy thích bác"
"Hửm? Cô nói gì?"
Lưu Châu Thiên không hiểu ý của cô, nhướng mày hỏi lại. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, im lặng vài giây rồi phồng mang trợn má quay đầu sang phía ngược lại. Cô nói là Dương Thúy Linh thích anh đấy có được hay không!
"Thôi nào, đừng giận nữa, sắp tới giờ ăn rồi"
Anh mỉm cười vuốt lấy tóc cô, mái tóc mượt mà xen qua kẽ tay gây cho anh một cảm giác ưa thích khó tả.
"Em giận bác"
"Ừ, biết rồi"
"Bác phải dỗ dành em"
"Vậy cô muốn anh dỗ thế nào?"
Cô nghe vậy liền lật đầu lại, nhìn anh nở một nụ cười đầy gian trí. Cô không nói gì, chỉ đưa ngón trỏ lên chỉ chỉ vào má. Lưu Châu Thiên khẽ bật cười, rõ ràng là đã hiểu ý của cô.
"Nhanh lên!"
Anh bĩu nhẹ môi, cúi đầu thu lại khoảng cách. Nhanh như chớp mà thơm nhẹ một cái, chẳng khác gì gió lùa qua da. Trình Nguyệt Anh nhăn nhó nhìn anh, bắt đầu mè nheo:
"Chỉ là một cái thơm má thôi, có phải thơm môi đâu sao bác khó khăn thế?"
"Được vậy là nhất cô rồi"
"Xì"
Trình Nguyệt Anh trề môi, chống tay nhổm dậy. Cô ngồi khoanh chân trên giường, đối diện với Lưu Châu Thiên. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng quyết định lên tiếng:
"Bác thấy chị em thế nào?"
"Ai?"
"Dương Thúy Linh ấy?"
"Thế nào là sao?"
Lưu Châu Dương vừa lau đầu vừa đáp chuyện với cô, nhưng lại chẳng hiểu ý tứ trong lời lẽ ấy. Đang yên lành lại hỏi thấy chị cô thế nào?
"Có xinh không?"
"Tạm"
"Bằng em không?"
"..." Mọi hành động của anh liền vì câu hỏi này mà ngừng lại, mím môi nhìn cô đầy thắc mắc: "Cô sao đấy?"
"Trả lời đi"
Ánh mắt cô có vẻ như không hề đùa giỡn, mà ngược lại vô cùng nghiêm túc. Lưu Châu Dương không hề đắn đo gì thêm, trả lời ngay tức khắc:
"Không bằng"
"Há há, vậy hả?"
Trình Nguyệt Anh ôm mặt rú lên, lê đến gần chỗ anh mở to đôi mắt tròn long lanh. Chưa kịp khoái thêm phút giây nào đã lại nghe anh nói tiếp:
"Là không xấu bằng cô"
"..." Em ghét bác! Vô cùng ghét bác!
Lưu Châu Thiên cùng cô xuống lầu ăn trưa, mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Xuống tới nơi, vốn định ngồi cùng anh, nhưng lại nghe Trình Trọng gọi tên:
"Nguyệt Anh, qua ngồi với anh này"
Lưu Châu Thiên híp mắt nhìn anh chàng Trình Trọng kia, cũng không nói gì mà kéo ghế ngồi xuống. Trình Nguyệt Anh nhìn vào chỗ ngồi của anh, lại thấy Dương Thúy Linh ngồi ngay bên cạnh. Cô lắc lắc đầu, thẳng thừng từ chối lời đề nghị của ông anh:
"Em ngồi đây được rồi" Nói xong lại kéo kéo ống tay áo của Lưu Châu Thiên: "Để em ngồi đây, bác ngồi bên này"
Anh mặt không biểu lộ cảm xúc nào, lặng lẽ làm theo lời của Trình Nguyệt Anh, cô thành công được chen vào giữa. Dương Thúy Linh dù cho không mấy dễ chịu, nhưng miệng vẫn nở nụ cười thân thiện với cô:
"Lâu không gặp, chị nhớ A Nguyệt lắm nha"
"Em cũng nhớ chị"
Cô cười thật tươi ôm lấy Dương Thúy Linh, sau đó liền cầm đũa hô to: "Chúc mọi người ngon miệng"
Hướng tới đầu tiên của đôi đũa là cái đĩa thịt gà bự tổ chảng kia, nhưng chưa tới nơi đã nghe được lời cảnh cáo của Lưu Châu Thiên vang lên:
"Ăn một miếng anh liền không nói chuyện với cô"
Đôi đũa cũng vì thế mà dừng lại, Trình Nguyệt Anh đôi môi mếu máo quay sang nhìn anh, nhưng chỉ nhận lại một ánh mắt cương nghị không dễ lay chuyển. Cô cố gắng chớp chớp mắt dùng điệu bộ thỏ con với mong muốn được sự cho phép, thế nhưng sau một hồi vẫn không có gì thay đổi. Trình Nguyệt Anh bất lực thở phì phì, đành phải chịu thua gắp sang món khác.
"Sao vậy A Nguyệt, thấy có vẻ em thích thịt gà?"
Trình Diên thấy cô đang có ý định gắp mà dừng lại, liền tỏ vẻ không mấy hài lòng đối với Lưu Châu Thiên. Anh ta tự mình gắp lên, toan tính bỏ vào bát cho cô, giữa đường lại bị Lưu Châu Thiên chặn lại:
"Em ấy dị ứng với gà"
Trình Nguyệt Anh khẽ gật gật đầu như ngầm thừa nhận. Trình Diên ngượng nghịu thu về, gãi đầu cười trừ một cái:
"Xin lỗi nha, anh không biết"
"Dạ không sao"
"Con đó, không ăn được mà cứ thích ăn"
Trương Dĩnh lên tiếng quở trách, sau đó liếc sang Lưu Châu Thiên cười cười: "Con ngồi đó chú ý con bé giúp cô"
"Dạ"
Bữa ăn trôi qua khá yên bình, Trình lão bà cũng hỏi chuyện anh không ít. Dương Thúy Linh bên này rất thường xuyên liếc mắt nhìn anh, số lần cũng đã được Trình Nguyệt Anh âm thầm tính toán. Cô đến ăn cũng cảm thấy không còn ngon miệng, nhanh chóng ăn cho xong rồi bỏ lên phòng. Nhìn thái độ này của Trình Nguyệt Anh, vốn chẳng có ai nhận ra điều gì bất thường. Thế nhưng, chỉ riêng Lưu Châu Thiên là nhận thấy được rằng cô đang khó chịu. Chuyện gì nhỉ? Anh nhớ là mình cũng có chọc gì cô đâu?
Updated 51 Episodes
Comments
Zuynj_Tj's
"toan tính" là hành động xấu gắp thịt cho thì viết "định" sẽ hay hơn
2024-01-16
0
ủa rồi là Thiên hay Dương z tác giả ;-;
2022-04-16
0
Quýt....=)))
ỏ, anh nhà với chị nhà thế này là đang tìm hiểu nhau hả au?
2022-03-26
1