Chapter 12: Tập dần đi.

Lưu Châu Thiên được nghỉ gần ba tháng, Trình Nguyệt Anh ngày ngày đều làm phiền tới anh. Thời gian cô ở bên Lưu gia còn nhiều hơn thời gian cô ở nhà, tới mức Trình Dư Quân cùng với Trương Dĩnh còn tưởng cô là con ruột của Lưu gia tới nơi không bằng? Tại sao họ lại có thể sinh ra một cô con gái vô liêm sỉ như vậy, mặt mũi ông bà giờ còn đâu!

Trình Nguyệt Anh nằm sấp trên giường anh, thản nhiên cầm điện thoại lướt web. Lưu Châu Thiên ngồi tựa lưng ở đầu giường đọc sách, mỗi người mỗi việc. Thi thoảng cô lại hỏi chuyện anh một câu, anh lại đáp một câu.

"Áaa"

Bất thình lình cô nhổm bật dậy hét toáng lên, trợn to mắt quay lại nhìn anh. Lưu Châu Thiên khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm cô ý hỏi có chuyện gì? Trình Nguyệt Anh đảo mắt xuống màn hình, lại ngước mắt lên anh, đảo qua đảo lại một hồi mới chịu ngưng lại. Cô khoái trí bò nhanh về phía anh, đưa màn hình lên trước mặt:

"Đậu, đậu rồiiiiiiii"

Lưu Châu Thiên khẽ nhướng mày, nhìn vào kết quả mà miệng cũng bất giác cong lên. Anh gật gật đầu, cũng không quá bất ngờ. Trình Nguyệt Anh ném điện thoại sang một bên, không để anh ý thức được điều gì, chủ động tiến đến hôn lên môi anh một cái. Lưu Châu Thiên không lường trước được điều này, mắt khẽ mở to nhìn cô bé đang cười khúc khích vì đạt được mục tiêu. Anh bật cười trước sự ngây ngô này của Trình Nguyệt Anh, đặt quyển sách xuống, giữ lấy gáy cô mà tiếp tục cái hôn còn dang dở. Cô bé à, em mới là thỏ con.

"Bác phải chịu trách nhiệm với em!"

Trình Nguyệt Anh sau khi bị anh hôn xong, liền nghiêm mặt ghi tội.

"Chịu trách nhiệm gì?"

"Bác đã lấy đi lần đầu của em, lấy đi lần thứ hai của em, cả lần ba cũng đã lấy rồi!"

"..."

Trình Nguyệt Anh sờ sờ lên môi, lại bổ sung thêm một câu:

"Hôn kiểu gì mà cứ như đang ăn vậy"

"Tập dần đi"

Anh đã bắt đầu cảm thấy bí bách đối với sự ngây thơ hết thuốc chữa của Trình Nguyệt Anh, cũng không buồn giải thích thêm nữa.

"Tại sao phải tập?"

"Để còn đáp lại anh"

"Đáp lại là sao?"

Lưu Châu Thiên khẽ ngưng trọng, trầm mặc vài giây, nhớ ra gì đó liền hỏi:

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bảy"

"Sắp sinh nhật mười tám chưa?"

"Rồi"

Trình Nguyệt Anh gật gù, trả lời theo bản năng.

"Vậy là sắp ăn hết được rồi, không chỉ mỗi môi nữa"

"Hả?"

Trình Nguyệt Anh không hiểu rõ ý đồ của câu nói này, nghiêng đầu ngơ ngác chờ anh lý giải. Nhưng Lưu Châu Thiên lại không hề có ý định mở lời, mặc kệ cho cô ôm sự tò mò bên thân.

Điện thoại anh vang lên vài tiếng ting ting, có vẻ như là tin nhắn tới. Trình Nguyệt Anh ngồi dán chặt vào anh, ánh mắt mong chờ anh đọc tin nhắn.

[Đột nhiên phát hiện cậu ở khá gần với chỗ tôi đang ở, có thể mời cậu đi uống nước không?]

Lại là cái tên Khương Tiểu Ninh ấy...

[Bận rồi]

[Tôi còn chưa nói thời gian mà?]

[Đều bận]

"Tại sao bác không đi?"

Trình Nguyệt Anh thấy anh từ chối thẳng thừng như vậy, có phần cảm thấy vui vui. Nhưng cũng không tránh khỏi thắc mắc, thậm chí còn len lỏi lên một cảm giác hơi tội cho chị gái ấy.

"Muốn anh đi à?"

"Không! Tất nhiên không rồi"

Lưu Châu Thiên khẽ cười, đưa tay vuốt tóc cô:

"Đói không?"

"Có" Trình Nguyệt Anh gật đầu không đắn đo, thật sự là rất đói.

"Đi ăn đi, tối nay ba mẹ không về" Lưu Châu Thiên mỉm cười, toan tính bước xuống giường.

"Ba mẹ đi đâu?"

"Tiệc sinh nhật, của Trạch tiểu thư thì phải"

Trình Nguyệt Anh mím mím môi, bỗng nhiên nhớ tới gia thế của Lưu gia. Lưu Châu Thiên mặc dù trông giống như một sinh viên rất bình thường, nhưng thực chất lại là một thiếu gia mang trên mình cả một gia tài lớn sau đó. Lại nghĩ tới bản thân, mặc dù gia đình cô khá giả, thế nhưng khoảng cách đối với Lưu gia vẫn là rất lớn. Trèo cao có té đau không?

Thấy cô cứ ngồi im bất động đắm chìm trong suy nghĩ riêng tư, trong khi anh đã xuống giường từ khi nào. Anh khẽ lay lay người cô, quơ quơ tay gọi nhỏ:

"Tiểu Nguyệt, sao vậy?"

"Hả?"

Trình Nguyệt Anh thoáng giật mình, vội vã lắc đầu nguầy nguậy. Chỉ có bản thân cô mới không nhận ra rằng mình khác lạ, chứ Lưu Châu Thiên lại nhìn ra rất rõ. Anh không lên tiếng vạch trần, tỏ ra như không hề hay biết.

Sau khi ăn xong Trình Nguyệt Anh phải trở về nhà, cũng đã chín giờ tối rồi, còn phải tắm rửa nữa.

"Dạo này cô hay tắm muộn lắm, từ mai về sớm một chút"

"Tại bác mà?" Cô trề môi, mặt ỉu xìu xuống.

"Tại anh?" Không có tội mà lại bị kết án, Lưu Châu Thiên đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Tại bác quyến rũ em!"

"..."

Còn dám đổ tội hay sao?

Lưu Châu Thiên không tiếp tục cãi lại, mặc định chiều theo ý cô. Anh sau khi tiễn cô ra khỏi cổng liền quay trở lại, bản thân anh cũng cần phải đi tắm. Lưu Châu Dực trước khi đi có nhờ anh kiểm tra một số tài liệu, vậy là đêm nay lại không thể ngủ sớm.

Ngồi trên bàn làm việc, mân mê hộp sao giấy trên tay. Đầu óc bỗng nhiên không thể tự điều khiển, một tràng những hình ảnh của cô hiện lên trong đầu. Trình Nguyệt Anh, sau này khi cô tiếp xúc với nhiều chàng trai khác rồi, liệu có còn thực sự thích anh không? Tình cảm này... Liệu có phải là chân ái không? Anh muốn, anh muốn có câu trả lời...

Hot

Comments

[Diệp Tử Nhiên] ¶_¶

[Diệp Tử Nhiên] ¶_¶

17t mà đã lên đại học r á
bthg 19t mới lên đại học mà ta😕😕

2022-09-05

1

Đù =))

2022-04-16

2

Len Chiii:33

Len Chiii:33

hết nhanh quá🥲🥲

2021-10-28

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chapter 1: Lần sau nhất định sẽ tiếp tục.
2 Chapter 2: Anh chỉ sợ cô nói nhiều sẽ mệt.
3 Chapter 3: Chỉ là một cái thơm má.
4 Chapter 4: Cứu em...
5 Chapter 5: Trình Trọng.
6 Chapter 6: Nhất quyết không cưới cô!
7 Chapter 7: Em không muốn xa bác...
8 Chapter 8: Bác nhất định phải đợi em...
9 Chapter 9: Có thể về với em một hôm không?
10 Chapter 10: Khóc đi, ôm anh rồi khóc.
11 Chapter 11: Chuẩn bị cho em một cái hôn.
12 Chapter 12: Tập dần đi.
13 Chapter 13: Anh! Anh! Anh!
14 Chapter 14: Đừng có dụ anh.
15 Chapter 15: Nguyệt Anh à, cậu đã yêu rồi đấy!
16 Chapter 16: Cậu ấy nói là em yêu bác rồi.
17 Chapter 17: Họ nói em với bác có tướng phu thê.
18 Chapter 18: Bổn thiếu gia chỉ là chưa muốn có.
19 Chapter 19: Cùng nhau ăn kẹo.
20 Chapter 20: Chào buổi sáng, em yêu của anh.
21 Chapter 21: Ăn anh không?
22 Chương 22: Em đứng yên cho anh!
23 Chương 23: Mẹ của con anh?
24 Chương 24: Sẽ ăn em...
25 Chương 25: Tắm ở đây.
26 Chương 26: Cầu sinh lực.
27 Chương 27: Đây, là nhà của cô ấy.
28 Chương 28: Chúc mừng năm mới.
29 Chương 29: Yêu đương không nên tặng giày.
30 Chương 30: Vậy mà lại từ chối...
31 Chương 31: Từ khi yêu anh, em luôn tự ti như thế...
32 Chương 32: Em gái, lâu ngày không gặp.
33 Chương 33: Anh ta không hề tốt như cậu nghĩ.
34 Chương 34: Một lần ở phòng khách.
35 Chương 35: Ngoan ngoãn ở cạnh anh.
36 Chương 36: Oan gia ngõ hẹp.
37 Chương 37: Tiểu Nguyệt, nhìn anh...
38 Chương 38: Ngoan, anh yêu em.
39 Chương 39: Ba của Tiểu Ninh...
40 Chương 40: Đừng uống thứ kia được không?
41 Chương 41: Mẹ muốn có con dâu không?
42 Chương 42: Thứ kẹo mà cô thích.
43 Chương 43: Hai lần.
44 Chương 44: Người ta muốn tán tỉnh em!
45 Chương 45: Con trai, có chuyện rồi...
46 Chương 46: Mình chia tay, nhé?
47 Chương 47: Tại sao lại rời bỏ em rồi...
48 Chương 48: Bạn trai em đâu?
49 Chương 49: Anh nhớ em.
50 Chương 50: Ba mẹ thích cháu trai hay cháu gái?
51 Chương 51: Chúng con… lỡ rồi ạ.
Chapter

Updated 51 Episodes

1
Chapter 1: Lần sau nhất định sẽ tiếp tục.
2
Chapter 2: Anh chỉ sợ cô nói nhiều sẽ mệt.
3
Chapter 3: Chỉ là một cái thơm má.
4
Chapter 4: Cứu em...
5
Chapter 5: Trình Trọng.
6
Chapter 6: Nhất quyết không cưới cô!
7
Chapter 7: Em không muốn xa bác...
8
Chapter 8: Bác nhất định phải đợi em...
9
Chapter 9: Có thể về với em một hôm không?
10
Chapter 10: Khóc đi, ôm anh rồi khóc.
11
Chapter 11: Chuẩn bị cho em một cái hôn.
12
Chapter 12: Tập dần đi.
13
Chapter 13: Anh! Anh! Anh!
14
Chapter 14: Đừng có dụ anh.
15
Chapter 15: Nguyệt Anh à, cậu đã yêu rồi đấy!
16
Chapter 16: Cậu ấy nói là em yêu bác rồi.
17
Chapter 17: Họ nói em với bác có tướng phu thê.
18
Chapter 18: Bổn thiếu gia chỉ là chưa muốn có.
19
Chapter 19: Cùng nhau ăn kẹo.
20
Chapter 20: Chào buổi sáng, em yêu của anh.
21
Chapter 21: Ăn anh không?
22
Chương 22: Em đứng yên cho anh!
23
Chương 23: Mẹ của con anh?
24
Chương 24: Sẽ ăn em...
25
Chương 25: Tắm ở đây.
26
Chương 26: Cầu sinh lực.
27
Chương 27: Đây, là nhà của cô ấy.
28
Chương 28: Chúc mừng năm mới.
29
Chương 29: Yêu đương không nên tặng giày.
30
Chương 30: Vậy mà lại từ chối...
31
Chương 31: Từ khi yêu anh, em luôn tự ti như thế...
32
Chương 32: Em gái, lâu ngày không gặp.
33
Chương 33: Anh ta không hề tốt như cậu nghĩ.
34
Chương 34: Một lần ở phòng khách.
35
Chương 35: Ngoan ngoãn ở cạnh anh.
36
Chương 36: Oan gia ngõ hẹp.
37
Chương 37: Tiểu Nguyệt, nhìn anh...
38
Chương 38: Ngoan, anh yêu em.
39
Chương 39: Ba của Tiểu Ninh...
40
Chương 40: Đừng uống thứ kia được không?
41
Chương 41: Mẹ muốn có con dâu không?
42
Chương 42: Thứ kẹo mà cô thích.
43
Chương 43: Hai lần.
44
Chương 44: Người ta muốn tán tỉnh em!
45
Chương 45: Con trai, có chuyện rồi...
46
Chương 46: Mình chia tay, nhé?
47
Chương 47: Tại sao lại rời bỏ em rồi...
48
Chương 48: Bạn trai em đâu?
49
Chương 49: Anh nhớ em.
50
Chương 50: Ba mẹ thích cháu trai hay cháu gái?
51
Chương 51: Chúng con… lỡ rồi ạ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play