“Khách sạn S, phòng 909. Nếu chậm chân, bạn sẽ hối hận đó.”
Nhận được tin nhắn mờ ám từ Ngô Bạch, Vũ Đình Văn bấm nút gọi lại. Quay số đến lần thứ hai, người bên kia vẫn không chịu nhấc máy. Từ bỏ ý định hỏi cho ra lẽ, hắn đút điện thoại vào trong túi quần, lái xe đến nơi được chỉ điểm.
Giữa trung tâm thành phố X, khách sạn S xuất hiện. Cho xe vào bãi đổ, Vũ Đình Văn bước xuống, qua mấy bậc cầu thang, tiến vào sảnh chờ. Đi về phía thang máy, Vũ Đình Văn lẩm bẩm:
“Cậu ta định bày trò gì nữa đây?”
Xuống máy bay chưa được bao lâu, hắn nhận được tin nhắn của người bạn hiền, Vũ Đình Văn không tránh khỏi sự tò mò. Vốn dĩ, ngoài cậu ta ra, thông tin về nước của anh đều được giấu nhẹm. Một phần vì tạo bất ngờ, phần còn lại là muốn nhân dịp này cầu hôn Ân Nhạc Linh. Họ đã yêu xa được sáu năm, lúc anh trở về chính là thời điểm kết thúc một chuyện tình đẹp. Vậy mà trò đùa ngu ngốc của Ngô Bạch lại khiến hắn tạm thời hoãn ý định đó lại. Nhưng cũng có thể, người chờ hắn chính là Ân Nhạc Linh thì sao?
Cửa thang máy mở ra, Vũ Đình Văn bước vào. Với tay bấm vào nút số 9, hắn lùi về sau, tựa lưng vào tường. Chẳng mấy chốc, thang máy dừng lại, hắn bước ra, tiến về căn phòng mang số 909.
Tin nhắn lại đến, như thể đã được thiết lập sẵn: “Hãy lấy chìa khóa trước cửa phòng rồi đi vô.”
Nhìn quanh một lượt, Vũ Đình Văn không thấy bóng dáng của Ngô Bạch đâu. Cho điện thoại vào túi, hắn lầm bầm: “Cậu ta đang chơi trò đi tìm ẩn số với mình à?”
Thêm hai bước, chiếc chìa khóa treo lủng lẳng đã nằm gọn trong tay Vũ Đình Văn. Tra chìa khóa vào ổ, vặn theo chiều ngang, cánh cửa liền bật mở.
Đưa tay đẩy cánh cửa nép vào trong, nụ cười trên môi Vũ Đình Văn chợt tắt. Trước mặt hắn, Ân Nhạc Linh đang nằm gọn trong tay của một người đàn ông lạ mặt.
“Anh…”
Nuốt khan xuống cổ họng, Ân Nhạc Linh bật dậy, kéo tấm chăn che chắn cơ thể, gương mặt tái xanh. Nằm bên cạnh, gã đàn ông nhíu mày hỏi: “Hắn là ai?”
Không nói không rằng, Vũ Đình Văn nắm chặt lòng bàn tay sải dọc theo thân người, nhanh chân tiến lại gần với gương mặt đằng đằng sát khí. Còn chưa kịp tránh, gã đàn ông kia đã lĩnh liên tiếp nhiều cú đấm từ tay Vũ Đình Văn.
“Thằng khốn! Mày chết đi!”
Lửa giận đã bốc lên đầu, Vũ Đình Văn cứ thế dọng vào mắt hắn, sức lực từ cánh tay mỗi lúc lại mạnh hơn. Dưới bàn tay hắn, gương mặt của người đàn ông be bét máu, ánh mắt lờ đờ.
Thấy vậy, Ân Nhạc Linh nhoài người tới, giữ chặt tay Vũ Đình Văn mà van xin:
“Đừng mà anh, dừng lại đi. Nếu đánh nữa anh ta sẽ chết mất. Em xin anh mà!”
Vừa nói Ân Nhạc Linh vừa khóc nức nở.
Đá gã ta thêm một phát, Vũ Đình Văn thở hồng hộc, cơn giận trong lòng cũng bắt đầu lắng xuống. Nhìn chằm chằm vào mắt Ân Nhạc Linh, hắn nói: “Được lắm! Cô được lắm! Dám cắm sừng thằng này à?”
“Em..”
“Bốp!”
Vung tay tặng cho mối tình đầu một cái tát, Vũ Đình Văn lừ lừ mắt rời đi. Sau lưng hắn, Ân Nhạc Linh trợn mắt, tay dán vào vùng da bỏng rát, nghiến chặt răng nói: “Vũ Đình Văn, anh chờ đó. Tôi sẽ ghi nhớ cái tát ngày hôm nay, đến một lúc nào đó, anh sẽ phải hối hận.”
Dần dần lấy lại ý thức, gã đàn ông kia khó khăn nói: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Không phải em nói hắn đang ở nước ngoài à? Tự dưng lại tới đây, còn đánh tôi nữa.”
“Im lặng đi.” Lấy túi xách ngay bên cạnh, Ân Nhạc Linh lấy một xấp tiền rồi ném cho gã nói: “Cút!”
Ân Nhạc Linh vốn dĩ định kiếm người thỏa mãn nhưng không ngờ lại bị chồng tương lai phát hiện. Cũng không sao, dù gì cô cũng chán ghét cái tên Vũ Đình Văn rồi. Yêu ư? Tất cả chỉ là do hắn mộng tưởng mà thôi. Ngay từ lúc bắt đầu, cái Ân Nhạc Linh nhắm tới là gia tài đồ sộ kia. Bây giờ chuyện đã vỡ lẽ, cô cần phải tính một con đường khác. Điều duy nhất khiến cô thắc mắc là vì sao hắn lại biết được chỗ này mà đến.
Cánh cửa đóng lại, Vũ Đình Văn bước nhanh tới cuối hành lang. Mở thùng rác, hắn quang chiếc nhẫn cầu hôn vào trong. Lúc này đây, tim hắn như vỡ ra thành từng mảnh, bao hy vọng về một tương lai tươi sáng bỗng chốc sụp đổ ngay trước mặt. Ân Nhạc Linh, người đàn bà lăng loàn, một con tiện nhân không hơn không kém.
Lái xe ra khỏi bãi đổ của khách sạn, Vũ Đình Văn băng băng tiến về phía trước. Tiếng ma sát của bánh xe kéo dài, vang lên thứ âm thanh lạnh đến gai người. Bất chợt, âm báo tin nhắn lại vang lên. Đây đã là tin nhắn thứ ba trong đêm được gửi đến: “Cậu có hài lòng với món quà tôi tặng không?”
Màn hình phản chiếu thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt, Vũ Đình Văn liếc nhìn rồi chẳng để tâm đến nữa. Bây giờ, hắn cần tìm một nơi chốn để giải tỏa thứ cảm xúc chán ghét này. Phản bội là cách mà Ân Nhạc Linh chào đón hắn trong ngày trở về sao?
Updated 80 Episodes
Comments
Yen Phuong
hay quá 🙌🙌🙌
2022-02-02
1
Hi Phi
Lần đầu đọc truyện thấy nữ 8 lại để nam9 mọc sừng ngay mấy chương đầu.
2021-11-04
6
Uyển Phi
Ui đang đoạn hay thì dừng, tác giả post tiếp đi ạ
2021-11-04
2