Chương 2: Nhận Nuôi

Thiếu niên đang cúi gằm mặt từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt vô hồn lại có chút hoảng sợ.

Để ý kĩ sẽ thấy quần áo cậu bẩn thỉu nhơ nhuốc... Thậm chí còn dính cả máu.

Máu đỏ trên áo sơ mi trắng cậu mặc vì nước mưa mà loang ra, trông vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy cậu cũng như nhìn thấy bản thân mình của mười hai năm trước.

Đều là những con chó đáng thương bị vứt bỏ không thương tiếc, khiến Thẩm Thiên Nhạc rủ lòng thương xót muốn đưa về.

Cô lưỡng lự chìa tay về phía cậu, ngập ngừng một lúc mới nói thành tiếng: "Cậu... Có muốn cùng tôi về không?"

Nhưng cậu ta vẫn im lặng cúi gằm mặt không nói.

Mất kiên nhẫn, Thẩm Thiên Nhạc hỏi vài lần nữa đều không có tiếng đáp lại. Cô cau mày đặt chiếc ô trên tay xuống, muốn quay người rời khỏi.

Đi được vài bước, bỗng nhiên vạt áo bị kéo lại. Thanh âm run rẩy phía sau truyền đến, khẩn thiết cầu xin cô: "Đừng... đừng bỏ tôi lại..."

Vạt áo bị nắm chặt đến mức nhăn nhúm, Thẩm Thiên Nhạc không còn cách nào khác chỉ đành xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, thận trọng đưa tay ra thêm lần nữa.

Thiếu niên đó vừa rồi còn sợ sệt, bây giờ lại run rẩy khẽ nắm lấy tay cô, siết thật chặt.

Cảm giác lạnh buốt truyền đến, đó là cái Thẩm Thiên Nhạc cảm nhận được khi bàn tay cậu ta chạm vào tay cô.

Dắt cậu vào trong xe, Thẩm Thiên Nhạc cẩn thận quay sang thắt dây an toàn rồi khởi động xe chuẩn bị đi.

Cô cất giọng nhàn nhạt, hỏi: "Nhóc bao nhiêu tuổi rồi, tên gì?"

Thiếu niên vẫn không đáp lại, chỉ ngồi nép vào một góc ở trong xe, thân thể run lên cầm cập.

Nước mưa dính trên tóc và quần áo nhỏ xuống yên xe ướt một mảng lớn. Thẩm Thiên Nhạc nhìn qua, không khỏi nhíu mày.

Cmn! Xe tôi mới mua đấy.

Có lẽ là vì lạnh, cậu ta run lên cầm cập, đến mức không tự chủ được còn hắt hơi vài cái.

Thẩm Thiên Nhạc chán nản thở dài, biểu hiện đáng thương như vậy khiến cô không muốn trách thằng nhóc này nữa. Cậu ta ngồi dầm mưa lâu như vậy mà.

Cô nhoài người ra sau lấy áo khoác choàng lên người thiếu niên, sau đó tiếp tục lái xe.

Câu hỏi kia cũng không cần đáp án nữa, vì cậu ta tự nguyện đi theo cô, đó đã là đáp án chính xác nhất rồi.

Thẩm Thiên Nhạc hồn nhiên lại không thể nào ngờ tới, người hôm nay cô đưa về sẽ làm cuộc sống tưởng chừng bình yên sau này của cô vì thế mà sáo trộn.

Thiếu niên nhìn bề ngoài ngây thơ đó lại chẳng phải cừu, mà chính là một con sói hoang đội lốt.

.........

Về đến Thẩm trạch, Thẩm Thiên Nhạc chậm chạp tháo dây an toàn, đến khi nhìn sang đã thấy cậu thiếu niên đó ngủ mất rồi.

Hơi thở cậu ta gấp gáp không đều. Có lẽ là đang gặp ác mộng, hình như Thẩm Thiên Nhạc còn thấy môi cậu mấp máy nói gì đó.

Quản gia từ trong nhà vội vàng chạy ra. Vừa thấy cả người Thẩm Thiên Nhạc ướt sũng thì vô cùng lo lắng. Nhanh miệng hỏi han: "Tiểu thư, cô có lạnh không? Mau mau vào nhà thôi..."

Nói rồi ông ta quay sang gào lên với đám giúp việc đang đứng nép một góc ở phía cửa ra vào: "Đi pha nước nóng cho tiểu thư tắm nhanh lên. Còn đứng đó nhìn? Không mau đi đi."

"..."

Nghe mấy người này ầm ĩ càng làm đầu cô đau nhức hơn. Sao họ không thể nói ít hơn chút đi?

Nhức đầu quá...

Thẩm Thiên Nhạc quay sang nhìn vào trong xe, hất cằm ra hiệu: "Tắm rửa sạch sẽ cho thằng nhóc đó đi, rồi dọn dẹp phòng cho khác cho nó ở... Mà mấy người, nói nhiều quá đấy."

Thẩm Thiên Nhạc liếc nhìn quản gia, hạ thấp giọng: "Nếu không muốn bị trừ lương thì nói ít thôi, chú Lâm à!"

"..."

Cả đám người chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau. Rồi nhìn chằm chằm cậu nhóc đang nằm ngủ trong xe.

"Tiểu thư nhặt được cái gì về vậy?"

" Là... là một đứa trẻ đó."

"Từ khi nào lại có thể tùy tiện nhặt một đứa trẻ về thế?"

"Ầy! Đúng là điên thật mà."

"Tất cả mấy người im mồm rồi làm việc đi." Quản gia lớn tiếng quát đám người ở đang xì xầm bàn tán: "Các người có còn cần tiền nữa không vậy? Hửm?"

Tiếng bàn tán lập tức im bặt. Ai về việc nấy.

.........

Trải qua trận dầm mưa vừa rồi, cả người Thẩm Thiên Nhạc sớm đã lạnh cứng.

Cô chỉ muốn nhanh nhanh đi tắm rồi ngủ một mạch đến sáng không quan tâm bất cứ gì.

Ngay cả chuyện vừa bị tên khốn kia chia tay cũng muốn quên đi tất, xoá sổ thật sạch sẽ.

Thẩm Thiên Nhạc chuẩn bị quần áo, sau đó nhanh chân vào phòng tắm, cô cứ như vậy cúi đầu ngồi im lặng trong bồn tắm ngâm mình không biết bao lâu.

Đến tận khi chút nữa đã ngủ gật, lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn làm Thẩm Thiên Nhạc giật mình.

Thẩm Thiên Nhạc hốt hoảng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt không ai khác là tên nhóc cô tiện tay nhặt về. Vậy mà đang đứng ở góc phòng tắm nhìn cô không chớp mắt.

Cái... cái gì vậy nè?

Chẳng phải cô kêu bọn họ tắm rửa cho nó sao, sao lại ở đây rồi?

Thẩm Thiên Nhạc luống cuống tay chân không biết đặt vào đâu cho phải.

Dù sao cậu ta cũng là nam, cô lại là nữ. Bây giờ cùng ở chung trong một phòng tắm như vậy có vẻ không được ổn cho lắm.

Ánh mắt thiếu niên ngơ ngác nhìn quanh bỗng nhiên dừng lại trên người Thẩm Thiên Nhạc, cái nhìn đó dính chặt trên cơ thể cô mãi vẫn không có ý rời khỏi.

Sống gần hai mươi mốt năm trên đời, cô chưa từng bị ai nhìn chằm chằm trong tình trạng như vậy bao giờ. Ngoại trừ mẹ ra.

Vậy mà tên nhóc này dám? Còn nhìn lâu đến vậy?

Thẩm Thiên Nhạc phẫn nộ hét toáng lên: "Nhìn... nhìn cái gì mà nhìn, cậu ra... ra ngoài cho tôi."

Thiếu niên hoàn hồn chạy ra ngoài, tai và mặt đều đã đỏ bừng hết lên. Vừa rồi cậu mới nhìn thấy cái không nên thấy mất rồi.

Năm nay cậu mười sáu tuổi, càng không còn là đứa nhóc vô tri vô giác không biết gì.

Những chuyện nam nữ đương nhiên càng biết rõ, chỉ là không hiểu vì sao vừa rồi bản thân lại có thể nhìn chằm chằm người ta như vậy.

Đúng là xấu hổ chết mất thôi.

.........

Buổi sáng tại Thẩm trạch.

Trên bàn ăn, Thẩm Minh Hạo một tay cầm cốc cà phê, tay còn lại cầm tờ báo im lặng xem.

Nghe thấy tiếng động, ông ngước mắt nhìn, còn chưa kịp định hình thì cà phê trong miệng xém chút nữa đã phun hết ra ngoài.

Thấm Thiên Nhạc vậy mà đang cầm tay một thằng nhóc đắt từ trên lầu xuống đi về phía bàn ăn.

Đợi cô dắt đứa trẻ đó ngồi vào bàn ăn, ông mới khó khăn lên tiếng: "Gì vậy? Biết là con thích trẻ con, nhưng không ngờ con lại đem hẳn một đứa trẻ về nhà, sao đây? Con lại tính bày trò gì nữa?"

Nói rồi khoé miệng ông khẽ nhếch lên cười ẩn ý: "Nó giống con năm đó nhỉ, chẳng nói câu nào cứ lầm lì như vậy."

Thẩm Thiên Nhạc thật sự không biết nên nói gì hơn, cô chỉ biết cười trừ: "Nhà mình không phải rất giàu có sao, nuôi thêm một đứa trẻ thì đâu có tốn bao nhiêu tiền. Được không lão Thẩm?"

Lão Thẩm nghe lời ngon tiếng ngọt từ miệng Thẩm Thiên Nhạc không phải ngày một ngày hai, cô nghĩ cái gì ông còn không biết sao?

"Con đem nó từ đâu về vậy?"

"Dạ? Nó... bị bỏ rơi..." Vừa nói Thẩm Thiên Nhạc khẽ liếc mắt nhìn cậu. Vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Thấy cậu ta vẫn im lặng không nói, Thẩm Thiên Nhạc thầm nghĩ. Chẹp, không phải nó có vấn đề về trí não đó chứ?

Nhìn kĩ vài lần, Thẩm Thiên Nhạc chợt nhận ra thằng nhóc này khá tuấn tú đó nha.

Không chừng lớn thêm chút nữa sẽ trở thành mĩ nam rồi.

Hôm qua lúc đưa nó về, trên người toàn nước mưa, vả lại quần áo cũng bẩn thỉu nên cô không để ý lắm. Bây giờ càng nhìn càng không cách nào rời mắt được.

Thẩm Minh Hạo thấy con gái cứ nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia thì khẽ cười: "Gì vậy? Có gì để nhìn sao?"

"Kh.. Không có... Không có gì hết ạ!" Thẩm Thiên Nhạc chột dạ mím môi cầm ly sữa lên uống.

Ông đặt cốc cà phê xuống bàn, đứng dậy cầm theo tờ báo đi về phía cửa lớn: "Đi đây, thằng bé đó con tính thế nào cũng được. Đừng gây chuyện là được."

Đợi đến khi lão Thẩm đi khỏi, Thẩm Thiên Nhạc quay sang nhìn cậu, khoé môi cong lên mỉm cười thân thiện, lặp lại câu hỏi hôm qua.

"Nhóc bao nhiêu tuổi rồi, tên gì?"

Thiếu niên ngước mắt nhìn cô, miệng mấp máy. "Tôi... không biết."

Sao chứ? Làm gì có ai lại không biết tên của mình được?

Thẩm Thiên Nhạc thở dài nhìn cậu. Nhớ lại bộ quần áo dính cả máu lẫn nước mưa mà hôm qua cậu mặc, cô chợt nhận ra điều gì đó.

Ánh mắt lại càng trở nên thương hại.

Thẩm Thiên Nhạc vô thức đưa tay muốn vuốt tóc cậu, cảm thấy đồng cảm cũng như muốn quan tâm tên nhóc này một chút.

Vậy mà cậu ta lại giật mình rụt cổ lại né tránh.

Bàn tay Thẩm Thiên Nhạc giơ ngang giữa không trung, trông vô cùng gượng gạo.

Cô cứng nhắc bỏ tay xuống, suy nghĩ một lúc đột nhiên nói: "Ừm... từ giờ cậu sẽ tên là Thẩm Quân, được không?"

Lúc nói ra cái tên này ra, Thẩm Thiên Nhạc tự thấy mình có khiếu đặt tên. Cảm thấy không tệ.

Cô hơi nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu, khoé mắt hơi cong lên, làm đối phương ngượng ngùng đến mức không dám nhìn thẳng.

Thẩm Thiên Nhạc bình thường vô cùng chăm chút bản thân, hôm nay đặc biệt chọn một chiếc váy suông dài màu xanh nhạt để mặc, mái tóc đen nhánh xoã ngang vai càng làm tôn lên làn da trắng hồng của cô.

Mấy năm nay còn được tung hô là hoa khôi giảng đường, cảm thấy hoàn toàn không phải nói quá.

Thẩm Thiên Nhạc xinh đẹp như vậy, ai nhìn cũng phải yêu thích.

Nói không chừng thiếu niên này đã bắt đầu động lòng với cô rồi.

Thẩm Quân nhìn cô, mặt chợt đỏ lên rồi quay sang chỗ khác.

Thẩm Thiên Nhạc không hề để ý đến biểu hiện của cậu ta.

Riêng có mấy giúp việc trong nhà thì tủm tỉm mím môi cười nhìn bọn họ. Cũng không biết rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.

.........

Về sau trong Thẩm trạch, thỉnh thoảng Thẩm Thiên Nhạc sẽ thấy đám giúp việc tụ tập bàn tán, nhưng những lúc cô xuất hiện thì lại im bặt giả ngu.

Chỉ biết ánh mắt họ nhìn Thẩm Quân từ đó trở đi rất kì lạ.

Thẩm Quân được đưa về nuôi, trong nhà lại nhiều thêm một người.

Tất nhiên là cậu ta ở với tư cách chủ nhân, ngày ngày nhàn rỗi không cần phải chạm tay vào bất cứ việc gì.

Cậu ta như vậy cũng không ai dám hé lời, vì đơn giản Thẩm Quân có một chỗ dựa là Thẩm Thiên Nhạc.

Chính là vị tiểu thư duy nhất mà Thẩm lão gia thương yêu như mạng.

Thẩm Thiên Nhạc cũng không nhàn rỗi, lập tức tìm trường học có tiếng bậc nhất rồi cho Thẩm Quân vào học.

Chăm sóc một cách quá đáng chỉ lo cậu ăn không no, ngủ không đủ.

Đám giúp việc càng không phải đứa trẻ lên ba ngốc nghếch, nhìn lâu như vậy sớm đã hiểu ra ít nhiều, cái miệng vì thế mà được giải trí không ít.

Thẩm Thiên Nhạc như vậy, rõ ràng là nuôi chồng từ bé còn gì?

Hot

Comments

Phạm Hồng Phượng

Phạm Hồng Phượng

ông ba dễ thương vậy

2023-02-06

0

Huỳnh Ngọc Cẩm Tú

Huỳnh Ngọc Cẩm Tú

hay quá

2022-10-15

0

Trân Nguyễn

Trân Nguyễn

lần đầu thấy nuôi chồng từ bé

2022-10-04

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nhặt Được Sói
2 Chương 2: Nhận Nuôi
3 Chương 3: Sói Tìm Về Hang
4 Chương 4: Muốn Đuợc Ngủ Cùng
5 Chương 5: Làm Loạn
6 Chương 6: Né Tránh
7 Chương 7: Người Chưa Từng Gặp Mặt
8 Chương 8: Giành Hợp Đồng
9 Chương 9: Tiệc Mừng
10 Chương 10: Nóng Rực
11 Chương 11: Trêu Ghẹo
12 Chương 12: Chiếm Hữu
13 Chương 13: Hồi Ức Thành Ác Mộng (1)
14 Chương 14: Hồi Ức Thành Ác Mộng (2)
15 Chương 15: Dụ Dỗ Hôn
16 Chương 16: Xúc Cảm Mờ Nhạt
17 Chương 17: Chiết Thanh
18 Chương 18: Xin Lỗi! Bà Nhận Nhầm Người Rồi
19 Chương 19: Chôn Vùi Bí Mật
20 Chương 20: Cậu Thẩm Ghen Rồi Sao?
21 Chương 21: Âm Thầm Thích Em
22 Chương 22: Tập Hồ Sơ Bị Thiếu (1)
23 Chương 23: Tập Hồ Sơ Bị Thiếu (2)
24 Chương 24: Kẻ Điên Thì Không Nên Chạy Lung Tung
25 Chương 25: Điều Trị
26 Chương 26: Chúng Ta... Hẹn Hò Đi!
27 Chương 27: Dạy Anh Cách Yêu Đương
28 Chương 28: Ngọt Ngào Cho Anh
29 Chương 29: Buổi Đầu Hẹn Hò
30 Chương 30: Đến Lúc Gặp Lại Rồi
31 Chương 31: Cuồng Nhiệt
32 Chương 32: Lẽ Nào Cậu Ta Là Cố Ngụy Tiêu
33 Chương 33: Chu Nhĩ Đan... Chết Rồi
34 Chương 34: Lysergic Acid Diethylamide (Ma Túy Đá) - Giao Dịch Bị Bại Lộ
35 Chương 35: Diệt Khẩu
36 Chương 36: Chuyến Đi Đức
37 Chương 37: Xin Chào! Berlin
38 Chương 38: Khởi Đầu Của Bi Kịch
39 Chương 39: Ngày Mưa Berlin Mang Anh Rời Xa Em
40 Chương 40: Chết Tâm
41 Chương 41: Học Cách Quên
42 Chương 42: Bi Thương
43 Chương 43: Quay Về Thân Phận Cố Ngụy Tiêu
44 Chương 44: Em Có Thể Một Lần Đừng Xem Anh Là Anh Trai Không?
45 Chương 45: Cho Anh Cơ Hội
46 Chương 46: Hôn Lễ Vương Màu Nước Mắt
47 Chương 47: Đến Chậm Một Bước, Hóa Ra Chính Là Bỏ Lỡ
48 Chương 48: Manh Manh! Chào Mừng Con
49 Chương 49: Phát Điên
50 Chương 50: Chiếm Hữu
51 Chương 51: Buông Tha Hay Từ Bỏ
52 Chương 52: Ly Hôn
53 Chương 53: Chú Trương! Thẩm Thiên Nhạc Con Đây Đã Chính Thức Là Mẹ Đơn Thân
54 Chương 54: Hai Năm Bình Dị
55 Chương 55: Bóng Hình Lướt Qua
56 Chương 56: Xin Chào! Cố Tổng
57 Chương 57: Chạm Mặt
58 Chương 58: Tên Vô Lại
59 Chương 59: Quên Tên Anh
60 Chương 60: Bầu Trời Đen - Quá Khứ Đau Thương
61 Chương 61: Đàn Dương Cầm Cũ
62 Chương 62: Lăn Lộn Trên Giường Với Tôi Một Đêm, Hợp Đồng Này Liền Là Của Em
63 Chương 63: Giao Dịch
64 Chương 64: Bí Mật Hé Mở - Chuyện Cũ Không Thể Giấu (1)
65 Chương 65: Bí Mật Hé Mở - Chuyện Cũ Không Thể Giấu (2)
66 Chương 66: Xin Lỗi Anh, Sẽ Có Người Khác Yêu Anh Thật Lòng
67 Chương 67: Mạo Hiểm
68 Chương 68: Hôn Anh (1)
69 Chương 69: Hôn Anh (2)
70 Chương 70: Hôn Anh (3)
71 Chương 71: Cô Ấy Diễn Xuất Rất Tốt
72 Chương 72: Chú Kia Muốn Làm Baba Của Manh Manh!
73 Chương 73: Học Cách Làm Chồng Em
74 Chương 74: Giấc Mộng Hoàn Lương - Trở Lại
75 Chương 75: Cuồng Nhiệt Theo Đuổi (1)
76 Chương 76: Cuồng Nhiệt Theo Đuổi (2)
77 Chương 77: Ra Mắt
78 Chương 78: Cố Ngụy Tiêu Bị Cảm
79 Chương 79: Bản Tính Trẻ Con
80 Chương 80: Sa Lưới
81 Chương 81: Men Say (1)
82 Chương 82: Men Say (2)
83 Chương 83: Bị Bắt
84 Chương 84: Trò Chơi Bắt Đầu
85 Chương 85: Món Đồ Trong Nhật Kí
86 Chương 86: Anh Đến Rồi!
87 Chương 87: Hạ Màn
88 Chương 88: Ai Mới Là Sói?
89 Chương 89: Thăm Bệnh
90 Chương 90: Đoàn Viên
91 Chương 91: Váy Cưới Và Vest Trắng
92 Chương 92: Có Một Người Chờ Đợi Ở Phía Cuối Lễ Đường
93 [PHIÊN NGOẠI 1] : Lần Đầu Gặp Gỡ - Viên Kẹo Ngọt Ngào
94 [PHIÊN NGOẠI 2] : Tháng Năm Có Anh
95 [PHIÊN NGOẠI 3] : Chân Mệnh Thiên Nữ Của Cố Thừa Khâm
96 NGOẠI TRUYỆN 4: Ảo Ảnh (1)
Chapter

Updated 96 Episodes

1
Chương 1: Nhặt Được Sói
2
Chương 2: Nhận Nuôi
3
Chương 3: Sói Tìm Về Hang
4
Chương 4: Muốn Đuợc Ngủ Cùng
5
Chương 5: Làm Loạn
6
Chương 6: Né Tránh
7
Chương 7: Người Chưa Từng Gặp Mặt
8
Chương 8: Giành Hợp Đồng
9
Chương 9: Tiệc Mừng
10
Chương 10: Nóng Rực
11
Chương 11: Trêu Ghẹo
12
Chương 12: Chiếm Hữu
13
Chương 13: Hồi Ức Thành Ác Mộng (1)
14
Chương 14: Hồi Ức Thành Ác Mộng (2)
15
Chương 15: Dụ Dỗ Hôn
16
Chương 16: Xúc Cảm Mờ Nhạt
17
Chương 17: Chiết Thanh
18
Chương 18: Xin Lỗi! Bà Nhận Nhầm Người Rồi
19
Chương 19: Chôn Vùi Bí Mật
20
Chương 20: Cậu Thẩm Ghen Rồi Sao?
21
Chương 21: Âm Thầm Thích Em
22
Chương 22: Tập Hồ Sơ Bị Thiếu (1)
23
Chương 23: Tập Hồ Sơ Bị Thiếu (2)
24
Chương 24: Kẻ Điên Thì Không Nên Chạy Lung Tung
25
Chương 25: Điều Trị
26
Chương 26: Chúng Ta... Hẹn Hò Đi!
27
Chương 27: Dạy Anh Cách Yêu Đương
28
Chương 28: Ngọt Ngào Cho Anh
29
Chương 29: Buổi Đầu Hẹn Hò
30
Chương 30: Đến Lúc Gặp Lại Rồi
31
Chương 31: Cuồng Nhiệt
32
Chương 32: Lẽ Nào Cậu Ta Là Cố Ngụy Tiêu
33
Chương 33: Chu Nhĩ Đan... Chết Rồi
34
Chương 34: Lysergic Acid Diethylamide (Ma Túy Đá) - Giao Dịch Bị Bại Lộ
35
Chương 35: Diệt Khẩu
36
Chương 36: Chuyến Đi Đức
37
Chương 37: Xin Chào! Berlin
38
Chương 38: Khởi Đầu Của Bi Kịch
39
Chương 39: Ngày Mưa Berlin Mang Anh Rời Xa Em
40
Chương 40: Chết Tâm
41
Chương 41: Học Cách Quên
42
Chương 42: Bi Thương
43
Chương 43: Quay Về Thân Phận Cố Ngụy Tiêu
44
Chương 44: Em Có Thể Một Lần Đừng Xem Anh Là Anh Trai Không?
45
Chương 45: Cho Anh Cơ Hội
46
Chương 46: Hôn Lễ Vương Màu Nước Mắt
47
Chương 47: Đến Chậm Một Bước, Hóa Ra Chính Là Bỏ Lỡ
48
Chương 48: Manh Manh! Chào Mừng Con
49
Chương 49: Phát Điên
50
Chương 50: Chiếm Hữu
51
Chương 51: Buông Tha Hay Từ Bỏ
52
Chương 52: Ly Hôn
53
Chương 53: Chú Trương! Thẩm Thiên Nhạc Con Đây Đã Chính Thức Là Mẹ Đơn Thân
54
Chương 54: Hai Năm Bình Dị
55
Chương 55: Bóng Hình Lướt Qua
56
Chương 56: Xin Chào! Cố Tổng
57
Chương 57: Chạm Mặt
58
Chương 58: Tên Vô Lại
59
Chương 59: Quên Tên Anh
60
Chương 60: Bầu Trời Đen - Quá Khứ Đau Thương
61
Chương 61: Đàn Dương Cầm Cũ
62
Chương 62: Lăn Lộn Trên Giường Với Tôi Một Đêm, Hợp Đồng Này Liền Là Của Em
63
Chương 63: Giao Dịch
64
Chương 64: Bí Mật Hé Mở - Chuyện Cũ Không Thể Giấu (1)
65
Chương 65: Bí Mật Hé Mở - Chuyện Cũ Không Thể Giấu (2)
66
Chương 66: Xin Lỗi Anh, Sẽ Có Người Khác Yêu Anh Thật Lòng
67
Chương 67: Mạo Hiểm
68
Chương 68: Hôn Anh (1)
69
Chương 69: Hôn Anh (2)
70
Chương 70: Hôn Anh (3)
71
Chương 71: Cô Ấy Diễn Xuất Rất Tốt
72
Chương 72: Chú Kia Muốn Làm Baba Của Manh Manh!
73
Chương 73: Học Cách Làm Chồng Em
74
Chương 74: Giấc Mộng Hoàn Lương - Trở Lại
75
Chương 75: Cuồng Nhiệt Theo Đuổi (1)
76
Chương 76: Cuồng Nhiệt Theo Đuổi (2)
77
Chương 77: Ra Mắt
78
Chương 78: Cố Ngụy Tiêu Bị Cảm
79
Chương 79: Bản Tính Trẻ Con
80
Chương 80: Sa Lưới
81
Chương 81: Men Say (1)
82
Chương 82: Men Say (2)
83
Chương 83: Bị Bắt
84
Chương 84: Trò Chơi Bắt Đầu
85
Chương 85: Món Đồ Trong Nhật Kí
86
Chương 86: Anh Đến Rồi!
87
Chương 87: Hạ Màn
88
Chương 88: Ai Mới Là Sói?
89
Chương 89: Thăm Bệnh
90
Chương 90: Đoàn Viên
91
Chương 91: Váy Cưới Và Vest Trắng
92
Chương 92: Có Một Người Chờ Đợi Ở Phía Cuối Lễ Đường
93
[PHIÊN NGOẠI 1] : Lần Đầu Gặp Gỡ - Viên Kẹo Ngọt Ngào
94
[PHIÊN NGOẠI 2] : Tháng Năm Có Anh
95
[PHIÊN NGOẠI 3] : Chân Mệnh Thiên Nữ Của Cố Thừa Khâm
96
NGOẠI TRUYỆN 4: Ảo Ảnh (1)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play