Ba nó không thèm ngồi nói chuyện với nó nữa, ba nó đứng dậy vươn vai, nói:
-'' Hôm nay có món thịt chiên, thật may vì con không ăn. Ba sẽ ăn hết chúng.''
Rồi ông lấy một bát cơm ăn thật ngon. Nó nhìn ba nó ăn ngon lành rồi sờ vào chiếc bụng đói của mình. Trong đầu nó nghĩ:'' Không được, nếu không ăn sẽ đói chết. Ăn cho no rồi làm gì thì làm.''
Thế là nó đứng dậy chạy vọt vào ghế ngồi. Nhưng ba nó mặc kệ coi như không thấy, nói chờ vẫn chẳng thấy ba nó lấy cơm, nó nói:
-'' Ba con đói.''
-'' Khi nào nói được lỗi của mình thì ăn.''
-'' Con không sai.''
-'' Có bản lĩnh đấy. Không sai, vậy tiếp tục nhịn đi, xem con nhịn tới bao giờ.''
Nó tức giận đi vào phòng của hắn, thế nhưng chưa kịp vào ba nó đã kéo lại. Ba nó tức giận, quát:
-'' Con vẫn không nghe đúng không? Ba chiều con quá nên con coi trời bằng vùng hả? Đã thế hôm nay ba phải dạy lại con mới được.''
Thế là nó bị đánh mấy cái vào mông. Nó không khóc to như lúc nãy mà im lặng nhưng đôi mắt nó đỏ ngầu. Nó cố nén nước mắt vào trong.
Ông bắt nó úp mặt vào tường rồi tiếp tục ăn cơm. Nó vừa đói vừa đau nhưng nó không khóc. Nhìn nó ba nó xót thương. Nhưng cũng không thể chiều chuộng nó nữa.
Hắn ở trong phòng nghe thấy hết, hắn cũng muốn ra ngăn không cho ba nó đánh nó nhưng hắn bị như vậy lực bất tòng tâm, không làm gì được.
Hắn cũng gọi điện báo bình an rồi, Quang Phúc kêu sẽ cho xe tới đón nhưng hắn từ chối, muốn ở lại đây mấy hôm. Khi nào đỡ sẽ về.
Ba nó nằm trên ghế sofa canh nó nhưng lại ngủ quên đi. Nó thấy ba nó ngủ liền mở đồ ra lấy một bát cơm đầy với miếng thịt to mang vào cho hắn. Hắn đang ngủ nghe tiếng động theo bản năng hắn tỉnh dậy ở tư thế phòng thủ.
Thấy nó đang loay hoay bê bát cơm hắn buồn cười. Nó đặt bát cơm xuống cạnh bàn rồi vội đóng cửa, hắn hỏi:
-'' Cháu vào đây làm gì?''
-'' Cháu mang cơm cho chú đấy. Ba cháu chưa cho chú ăn nhỉ?''
-'' Không cần đâu.''
Nó bê bát cơm lên đưa hắn, rồi nói:
-'' Bụng chú chắc cũng đánh trống rồi nhỉ? Chú mau ăn đi.''
Hắn không thể từ chối nó, ăn từng miếng cơm. Nhưng đang ăn hắn sực nhớ một chuyện liền hỏi:
-'' Cháu cũng chưa ăn đúng không?''
-'' Sao chú biết?''
-'' Vậy mau ăn cơm đi.''
Hắn đưa lại bát cơm cho nó. Nó lắc đầu từ chối, nó nói:
-'' Ba không để cháu đói đâu nhưng có thể ba để chú đói đấy. Chú ăn đi.''
Nghe thấy nó nói hắn cũng yên tâm, tiếp tục ăn. Nhưng nó cũng đói, thấy hắn ăn bụng nó kêu.
Nó nhìn hắn cười trừ, hắn nhìn bát cơm rồi nói:
-'' Hay chúng ta ăn chung được không? Vậy không còn ai đói nữa.''
-'' Ưm.'' Nó cười tươi.
Thế là hắn xúc cho hắn một miếng, nó một miếng. Nếu bây giờ đàn em của hắn mà thấy hắn đút cơm cho một đứa con nít thì họ không tin mất. Hắn là chủ tịch lại là ông trùm lớn vậy mà cũng có hình ảnh này.
Từ ngày có hắn, nó ngang bướng hơn, phụ thuộc vào hắn. Nó lúc nào cũng muốn ở bên cạnh hắn nhưng ba nó không cho. Nó cũng chẳng hiểu tại sao.
Dưới sự chăm sóc của ba và nó hắn hồi phục rất nhanh. Chỉ vài ngày hắn đã đi lại và làm những việc nhẹ được. Giờ ăn cơm hắn cũng cùng ra ăn với ba con nó.
Trước đây nó dính ba nó như kẹo cao su. Đi đâu cũng phải mang nó theo nhưng có hắn nó không thèm nhìn ba nó nữa. Nó cứ thích lại gần hắn hơn. Ba nó càng cấm nó càng làm phản. Nhớ trước đây nó có ngang thế nào nhưng ba đã dặn nó nghe răm rắp chỉ là nó đòi gì mà ba nó không mua là nó lại ăn vạ.
Đến đêm, hắn thấy khó ngủ muốn ra ngoài hít thở không khí một lát cho khuây khỏa. Thấy ông đang hút điếu thuốc trước sân, mắt cứ đăm đăm nhìn vào bức ảnh trên tay.
Thấy hắn ra, ông chìa hộp thuốc. Hắn cũng lấy một điếu, hắn thấy trong bức ảnh là một người phụ nữ. Dưới ánh đèn lay lắt hai người đàn ông phì phò điếu thuốc không nói gì. Trong lòng hai người chứa đầy tâm sự.
Bầu không khí được ba nó phá vỡ. Ba nó nói:
-'' Tôi biết cậu không phải người bình thường. Cậu cũng lăn lộn trong thế giới ngầm nhỉ?''
-'' Sao anh biết?''
-'' Thật ra tôi cũng từng làm nghề đấy. Cái nghề này dễ vào khó ra.''
-'' Vậy tại sao anh lại có được cuộc sống bình yên như bây giờ?''
-'' Trước đây tôi cũng chẳng nghĩ mình sẽ có một gia đình riêng đâu. Cái nghề này mà có gia đình chỉ là tạo ra điểm yếu thôi, nhưng tôi lỡ trót yêu một người. Cô ấy mang thai, tôi biết tin vừa mừng vừa lo. Vốn định kiếm thật nhiều tiền lo cho mẹ con cô ấy có cuộc sống đầy đủ nhưng tôi nghe tin có người muốn trừ khử tôi. Thế là tôi dùng hết số tiền mình có thay tên đổi họ. Cùng vợ tôi trải qua ngày tháng êm đềm, không có tiền cũng được. Không có tiền tôi sẽ đi làm việc khác. Thế nhưng lúc sinh Thanh Hạ cô ấy khó sinh mà qua đời. Để lại con gái cho mình tôi chăm sóc. Nó sinh thiếu tháng nên yếu ớt, bệnh vặt suốt. Tôi đã hứa với cô ấy sẽ chăm sóc nó thật kĩ nên tôi muốn nó tránh xa những người như cậu và tôi ra để có được cuộc sống bình thường. Nên mấy lần tôi kêu nó tránh xa thì cậu thông cảm nhé.''
-'' Tôi hiểu rồi. Cái nghề này phải đánh đổi rất nhiều mới tồn tại được. Đợi đến sáng mai tôi sẽ rời đi.''
Nghe câu chuyện của ba nó hắn cũng thấy thương cho nó. Quyết định tránh xa nó một chút kẻo gây phiền phức. Nghe hắn nói sẽ đi ba nó im lặng không nói gì. Cả hai hút hết điếu thuốc rồi đi vào nhà ngủ.
Updated 90 Episodes
Comments
Sunnytran
có hiếu với trai từ bé
2024-01-15
0
coffee
truyện hay, nhưng tác giả có thể dùng cách gọi cho thân thiện hơn, hạn chế dùng từ "nó" và "hắn"; này mình chỉ góp ý thôi ko có ý gì đâu ạ.
2023-08-27
0
Ya 🐥
❤
2023-06-08
1