2. Lệnh Vương

Giáo sư Alyosha tỉnh giấc sau một đêm dài đầy đau đớn. Hắn cởi bỏ tấm áo lót bằng vải thô vùng Sandor một cách khó nhọc.

“ Thật may chiếc áo này không bị hỏng.”

Hắn lại nhận ra lời nói lúc nãy ngu ngốc đến nhường nào. Trên cơ thể hắn còn chỗ nào nguyên vẹn đâu mà còn sức lo cho cái áo cũ này. Hắn sờ tay lên cơ thể chằng chịt vết thương, vết thương do chiến loạn vết thương tự phạt và cả vết thương của đêm qua cũng như đêm những lần trước nữa. Trên cổ \- vết chém như vẫn còn hiện hữu nơi đây.

Hắn khẽ chùng mắt xuống buồn rầu. Nỗi đau trên cơ thể dù đau tới tâm can, xuyên cả vào xương tuỷ thì hắn cũng quen rồi, thôi không còn cảm thấy chết đi sống lại như lần đầu tiên.

Bên ngoài là tiếng chim hót gọi đôi, tiếng bồ câu đưa thư khục khạc bên cửa sổ, tiếng đập cánh chuyển đồ của những con đại bàng trên cao vút. Trường giáo thuật Feodora ngày nào cũng nhộn nhịp , tất bật như thế.

Hắn bước ra khỏi cửa hít thở bầu không khí trong lành quen thuộc.Tự nhủ bản thân vẫn may mắn khoẻ mạnh ra khỏi giường để chăm sóc cho vườn hoa diên vĩ. Nơi hắn ở gần như tách biệt với cả trường giáo thuật. Chỉ một góc phía tây bắc , một gian phòng, một cái bàn, một cái giường và một vườn hoa diên vĩ. Bây giờ hoa diên vĩ chưa nở nhưng khi hoa nở hắn có thể ngồi đọc sách trong phòng và ngắm cả bầu trời cầu vồng dưới mái hiên.

Hắn đến bên giếng nước , lấy chiếc gầu múc từng chút đổ vào ô doa nhỏ rồi xách đến bên đàm diên vĩ ngái ngủ. Nước trong ô doa phun ra tưới đẫm. Hắn mỉm cười hài lòng đi dọc từng luống hoa. Ánh nắng đầu ngày cọ sát vào da thịt khiến hắn chìm sâu trong hạnh phúc của bản thân.

“ Giáo sư ! Sao giờ ngài vẫn còn ở đây? Người của cung điện đã đến tận cửa rồi. Ngài mau chuẩn bị đi còn kịp giờ. “

Hắn bất giác nhìn về phía sau lưng, giáo sư Inaass Levieva đứng đó ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên lẫn thúc giục.

“ Hôm nay là ngày mấy vậy giáo sư Levieva? “ Hắn hỏi trong mơ hồ.

“ Giáo sư, ngài sao vậy? Hôm nay là ngày thượng nguyên năm Bariruk\- là ngày ngài nhập cung hàng năm. Ngài quên rồi sao? “

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn sao lại quên được. Kí ức tối qua ùa về, lồng ngực hắn nhói lên cơn đau. Cố gắng gượng vào trong phòng lấy thêm chiếc áo Tunic đã sờn vải\- đây là chiếc áo khi Quốc Vương đăng cơ đã ban thưởng cho hắn. Chiếc áo được dệt hoàn toàn bằng linen, cổ áo và tay áo đính thêm dải lụa màu ngọc bích, thêm những hạt ngọc trai phát sáng. Hắn mặc lên , cảm giác vô cùng quen thuộc , hắn mặc nó bao lần rồi , mỗi lần lại rộng thêm một chút. Do hắn quá yếu rồi. Hằn mặc thêm chiếc áo choàng kín cùng đôi giầy da thắt nút tuỳ hứng chuẩn bị ra ngoài.

“ Bao lâu rồi ngài không cắt tóc vậy? Ngài không lên bỏ bê bản thân lâu như thế. Khuôn mặt ngài đẹp vậy mà. Mặt chữ điền , lông mày rậm ,sống mũi cao , đôi mắt hút hồn vậy mà ngài lại không biết chăm sóc. Nếu không phải ngài ở đây thì người ta sẽ nghĩ ngài là một kẻ ăn xin đó. “

Giáo sư Inaass Levieva lên tiếng phàn nàn.

Đội hộ vệ đợi lâu đã sốt ruột lên tục giục người gác cổng:

“ Mau gọi giáo sư Shayk ra đây. Mặt trời sắp tới đỉnh rồi. Còn chưa ra thì ta sẽ xông vào túm cổ ngài ấy lôi đến đại điện. Thật là điên mất thôi. “

“ Ngài đây có vẻ nóng vội quá rồi. Ta đã ra rồi đây. Ngài nhìn xem, ngài vẫn chưa cho những con sói này ăn no. Chúng sẽ không kiệt sức trước khi chúng ta tới cung điện chứ ?

“ Giáo sư Alyosha chậm rãi bước đến bên con sói to nhất trong đoàn hộ vệ. Hắn vuốt ve bộ lông trắng muốt đầy đắc ý. Con sói nhe răng nanh nhọn hoắt về phía hắn, hai chân trước cào bộ móng nhọn xuống mặt đất nghe rõ sự khó chịu.

Hắn gật gù tỏ vẻ thích thú : “ Ta thích con sói này. Nó có vẻ là một con nhanh nhẹn. Ta cưỡi nó. Ngài đồng ý chứ? Ngài đại tướng. “

“ Tất nhiên thưa giáo sư. Ta bằng cả sự khính trọng dành cho ngài sẽ dốc hết sức bảo vệ chu toàn cho ngài , đáp ứng mọi nhu cầu của ngài. Vậy mời ngài. “

Đại tướng khom mình chắp tay trước ngực đấy kính cẩn.

Giáo sư Alyosha leo lên lưng con sói trắng, một con sói đẹp thân hình chắc khoẻ, đến bộ cương cũng đẹp cách khó tả. Đội quân 32 người cùng sói chạy thẳng hai đường dài chính giữa là giáo sư Alyosha Shayk. Đội quân đi tới đâu cát bụi rợp trời tới đó, người hai bên đường chỉ vội dạt sang chứ chưa kịp hiểu chuyện gì.

Giáo sư Alyosha đến trước chính điện cũng quá trưa, các thân tín đang lần lượt ra về. Vài người thấy hắn cũng qua chào hỏi mấy câu theo lẽ thường. Bây giờ hắn chỉ là một kẻ vô danh, một hạng tầm thường nương nhờ thân mình tại giáo thuật, chảng oai phong như thân tín Quốc Vương ngày xưa nữa. Có người qua chào hỏi hắn cũng xem như là quá coi trọng hắn rồi, nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn hiểu , chỉ lặng lẽ cúi đầu đứng cách xa chờ đợi.

“ Giáo sư Shayk, ngài đến muộn vậy. Quốc Vương đang đợi ngài ở điện phụ. Ngài mau theo ta. “

Một hộ vệ già dáng vẻ kính trọng nói với hắn.

Tên hộ vệ đi đằng trước chốc chốc ngoái lại nhìn. Tên hộ vệ này đang nhìn xem giáo sư có theo kịp mình không hay là bản thân đang tò mò về một người phải đáng tin tới mức nào mà Quốc Vương có thể truyền tới điện phụ. Hai người cứ như vậy mà đi vòng qua chính điện đến điện phụ. Điện phụ là nơi Quốc Vương một mình chuyên tâm giải quyết chính sự , cũng là nơi nghỉ ngơi của vị đứng đầu Thị quốc Fedora này. Đồ đạc trang trí bày biện tại đây đều dát vàng tượng trưng cho thanh thế, quyền lực tối cao.

“ Quốc Vương, thần đến muộn. “ Giáo sư Shayk chắp tay trước ngực cúi đầu thành khẩn.

Trên trường kỉ dài, một người đàn ông chạc lục tuần vuốt ve bộ lông rực rỡ của chim phượng hoàng- giống loài quý của Thị quốc Fedora, chỉ có vương quyền quý tộc mới có thể nuôi chúng. Và cũng chỉ có quý tộc dòng dõi mới có thể nuôi được những con phượng hoàng lửa bất tử: đầu là trời, mắt là mặt trời, lưng là mặt trăng,cánh là gió, chân là đất và đuôi là muôn vạn hành tinh kéo dài. Chỉ duy nhất bộ lông phượng hoàng - con chim trên tay Quốc Vương là chưa hoàn chỉnh. Nó cần trùng sinh không biết bao lần nữa mới có được bộ lông ngũ sắc : đen , trắng, đỏ , xanh , vàng đan xen hoàn mĩ.

Con phượng hoàng lửa nhìn thấy người lạ bèn vỗ cánh bay thẳng về phía lồng bên cửa sổ. Quốc Vương dơ tay ám chỉ im lặng rồi tiến lại gần cửa sổ. Lúc này phượng hoàng đang gương cao đôi cánh, đuôi rũ xuống thướt tha như thiếu nữ , từ từ nhổ từng chiếc lông, xếp gọn gàng dưới chân. Quốc Vương vẫn im lặng chỉ thoáng thấy khẽ cười. Phượng hoàng thôi không nhổ lông nữa mà nằm im, tích tắc\- tiếng thời gian trôi chậm chạp, tiếng thở khắp cung điện bỗng như dừng lại. Và bùng, bùng lên rực rỡ, cả người phượng hoàng chìm trong ánh lửa đỏ giòn rụm.

“ Ta đã chờ hai năm rồi. Chờ cũng khá lâu đển đến ngày phượng hoàng tái sinh. Người nói xem có phải nó cũng giống ngươi đều đang thử tính kiên nhẫn của ta ?”

Quốc Vương vẻ mặt điềm nhiên vẫn đang quan sát con phượng hoàng non yếu ớt vừa tái sinh.

Hắn quỳ rạp xuống sàn. Không gian rơi vào im lặng chỉ nghe thấy tiếng “cu rúc, \*\* rúc “ yếu ớt phía cửa sổ.

“Ta đã để ngươi sống quá tự tại rồi. Đã đến lúc bản thân ngươi phải làm gì đó có ích rồi. “

Quốc Vương vừa nói vừa tiến đến nâng tay đỡ hắn dậy. Hai người nhìn nhau một hồi.

“ Ba đứa trẻ sẽ tới giáo thuật Feodora. Ý của ngươi như thế nào? “

“ Giáo thuật mở ra vì vương tộc, trọng trách vì vương tộc, toàn quyền quản lí của Quốc Vương. Thần nào dám có ý kiến. Thần sẽ dốc hết sức dạy dỗ. Xin Quốc Vương yên tâm. “

Quốc Vương phá lên cười. Gật đầu tỏ vẻ rất vừa ý.

Hắn nhắm mắt lại. Đây là lần thứ mấy hắn trả lời như vậy? Lần đầu tiên Quốc Vương dùng lời thề không lập gia đình mà ép hắn phải yêu thương ba đứa trẻ đó như ruột thịt. Lần thứ hai hắn nghĩ tới những tình cảm đã trao của mình, lần thứ ba hắn nghĩ mình có thể thay đổi mọi chuyện,…nhưng cuối cùng vẫn chỉ là phó mặc cho số phận. Hắn nhắm mắt trao cuộc sống cho lời nguyền đêm đó bỏ mặc mọi thứ. Hắn nghĩ rằng lần cuối cùng này cái chết cũng sẽ nhẹ nhàng như mọi lần trước thôi.

Hot

Comments

✿Hàn Y_Yuen

✿Hàn Y_Yuen

😊

2022-01-22

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play